Hoa Rung

Chương 5: Ai cho phép ngươi hành động bất cẩn

Hoắc Tử Yên không kiêng dè đánh giá người ngọc, nàng quay lưng về phía hắn, nhìn không ra dung mạo. Chỉ thấy giường chiếu hỗn loạn, quần áo vương vãi như nơi đây vừa trải qua một trận kí©ɧ ŧìиɧ.

"Nói, nàng là ai?" Hoắc Tử Yên biết tên vương đệ này không có khả năng lừa dối hắn, nhưng vẫn phải phòng trừ trường hợp một phần vạn.

"Nàng là cung nữ đệ triệu đến thị tẩm."

Vừa nói Triệt vương gia vừa không nhanh không chậm phủ tấm chăn lên che kín lưng nàng.

"Có thật không?"

"Đương nhiên là thật! Hay là Tiết vương nửa đêm xông vào là có nhã hứng với cung nữ của đệ?" Triệt vương gia tặc lưỡi: "Mặc dù khả năng trên giường của nàng ấy không tệ nhưng nếu huynh muốn thì đệ sẽ từ bỏ vật yêu thích, đem nàng tặng cho huynh."

"Thôi khỏi. Bổn vương không hứng thú!"

Biết nữ tử không phải người mình cần, Hoắc Tử Yên mặt đầy hắc tuyến, bỏ đi.

"Ha ha ha!" Triệt vương gia cười vẻ khoái trá.

"Xoạt" một tiếng, hắn vươn tay lột bỏ tấm mặt nạ da người.

Vẻ hồng hào non nớt nhanh chóng thay bằng nét cười tà ác, cởϊ áσ trên thân ra, làn da màu đồng thấp thoáng dưới ánh nến, cơ ngực cuồn cuộn như một mãnh nam.

"Người cũng đi rồi, còn muốn nằm đó đến bao giờ?"

Nghe thế, người trên giường vội tung chăn ra, nhẹ thở một hơi. Bấy giờ mới nhớ ra, y phục, nàng vẫn chưa mặc vào. Cô nương mặt nóng bừng vội kém rèm che lại cảnh xuân, muốn nhanh chóng mặc áo sống chỉnh tề.

Tấm rèm bị một bàn tay tàn bạo kéo ra, rách toang một mảnh. Nàng nghe thấy âm thanh khàn khàn trên đầu: "Che cái gì? Ta với ngươi còn xa lạ thế sao?"

"Triệt vương gia, người ta là một sát thủ nhưng cũng là một nữ nhân."

Hoắc Triệt khẽ cười, tay hắn chống xuống thành giường, tóc dài vương vãi trên bờ vai. Vóc dáng khuếch đại như a tu la vương đến từ địa ngục.

"Ai cho phép ngươi bất cẩn như thế?"

"Ta.."

Mạch Thượng Quân chưa kịp trả lời, Hoắc Triệt đã cướp lời: "Lần này nếu không có ta giúp ngươi, ngươi nghĩ ngươi còn ngồi đây sao?"

"Ta.."

"Lần sau chưa có lệnh của ta, không cho phép ngươi hành động lỗ mãng. Nghe rõ chưa?"

Ngón tay hắn thô ráp, mạnh mẽ bắt lấy quai hàm nàng.

Đáy mắt hắn toát lên vẻ âm ngoan hiểm độc khiến đối phương không rét mà run, Mạch Thượng Quân giờ mới biết thế nào là lãnh khốc chân chính.

Dưới mật thất kín mít, không có ánh sáng cũng không có độ ấm, thi thoảng còn nghe thấy một vài tiếng khóc đứt quãng. Đó là tiếng của một nữ tử, nàng đang ngồi thu mình trong bóng tối, tóc tai hơi rũ xuống, không thể nhìn rõ diện mạo.

Có tiếng bước chân lại gần, nữ tử hoảng hốt ngẩng gương mặt trắng bệch lên, nước mắt vẫn còn vương trên mặt: "Ngươi, ngươi.. thả ta ra."

Nữ tử như nhìn thấy cọng rơm cuối cùng của sinh mệnh, nhanh chóng bò đến nắm lấy vạt áo người: "Ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta đến đây? Thả ta ra, thả ta ra! Ta muốn về nhà!"

Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng, kẻ đó chau mày: "Đừng sợ, ta sẽ không gϊếŧ nàng."

"Cầu xin ngươi, ta chưa từng đắc tội với ngươi. Thả ta ra."

"Thả người? Thời cơ vẫn còn chưa đến." Không biết nghĩ đến cái gì, kẻ đó gian xảo cười hai tiếng. Bàn tay hắn vuốt mái tóc lòa xoà của nàng ra, nâng mặt nàng lên, thở dài:

"Chậc chậc, Vĩnh Ninh công chúa, nàng đúng là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân. Khá khen cho nàng, diện mạo dễ khiến người ta thương lắm!

Ngừng một lát, hắn lại tiếp tục:" Nếu ta gϊếŧ nàng thì thế nào nhỉ? "

Nữ tử nghe thế, ánh sáng trong con ngươi tối sầm lại, nàng đã phải thất kinh:

" Không, xin đừng gϊếŧ ta. Ta không muốn chết!

"Ngươi bảo ta làm cái gì ta cũng làm hết, chỉ xin ngươi đừng gϊếŧ ta."

"Có phải ta bảo ngươi làm cái gì ngươi cũng làm?"

"Phải, phải!"

Trong mắt Hoắc Triệt là ý vị thâm trường, ngón tay khẽ hướng nàng ngoắc ngoắc vài cái. Vĩnh Ninh hiểu ý đứng dậy, không biết hắn ghé vào tai nàng nói cái gì mà đồng tử nàng biến động.

"Chỉ cần ta làm vậy, ngươi sẽ thả tự do cho ta?"

"Chắc chắn."

***

Mới tờ mờ sáng, Mạch Thượng Quân đã ngồi trước gương trang điểm, nhìn gương mặt tinh xảo của Vĩnh Ninh công chúa trong gương nàng mới tạm hài lòng. Dịch dung thuật của Hoắc Triệt quả nhiên lợi hại, ngay đến nàng cũng chẳng nhận ra bản thân mình nữa. Hơn nữa, với một người có tài như Mạch Thượng Quân, việc đóng giả thành một người khác không phải là quá khó. Nhất là khi, nàng còn giả được giọng điệu của Vĩnh Ninh công chúa.

"Công chúa, để nô tỳ thay y phục cho người."

"Không cần, tự ta làm là được rồi."

Đây là thị nữ thân tín của Vĩnh Ninh công chúa, làm sao để nàng giúp mình thay y phục, với những đặc điểm sai khác trên cơ thể thì nàng không bị phát giác mới là chuyện lạ.

Sau khi dùng thiện, Mạch Thượng Quân ngồi một mình trên bàn, đang không biết lấy lý do gì để hẹn gặp Dạ Đế thì nghe thấy tiếng cô thị nữ bẩm tấu:

"Hồi bẩm công chúa, có Nghiêm công công bên ngoài cầu kiến."

"Mau cho vào!"

Một lão già béo núng nính bước vào, nói bằng chất giọng eo éo như vịt: "Lão nô bái kiến công chúa!"

"Công công đến đây có chuyện gì không?"

"Lão nô đến để truyền lại ý chỉ hoàng thượng, hoàng thượng muốn mời công chúa đến vườn thượng uyển một chuyến."

"À, ta biết rồi, ta sẽ đến ngay."

Mạch Thượng Quân ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra là đang mở cờ trong bụng, lần này thật sự là trời cũng giúp nàng.

Khi nàng theo Nghiêm công công đến vườn thượng uyển, liền trông thấy Dạ Đế đang nhàn nhã ngồi trên bàn đá, trên bàn bày đủ thứ trái cây hiếm lạ.

Trông thấy nàng đến, Dạ Đế đích thân đứng dậy, y ôn nhu giúp nàng ngồi xuống.

"Không biết công chúa đã dùng thiện chưa?"

"Ta đã dùng rồi, tạ hoàng thượng quan tâm."

"Vậy thì tốt!" Hoắc Thiên Dạ dịu dàng mỉm cười: "Hôm nay đẹp trời như vậy, quả nhân muốn đưa nàng ra đây hít thở không khí, sợ công chúa trong cung bí bách".

"Được hoàng thượng quan tâm như vậy, thật sự là phúc phần của Vĩnh Ninh." Nàng hết sức mềm mỏng đáp lời, mắt hạnh má đào, xinh đẹp như hoa.

"Thật ra nàng có thể gọi quả nhân là Dạ." Y đẩy đĩa hoa quả ra trước mặt nàng, đáy mắt ẩn ẩn tia thâm thúy chết người.

"Dạ? Hoàng thượng, ta không dám nói lời bất kính."

"Không sao, trẫm cho phép!"

"Vậy Vĩnh Ninh không thể trái ý." Mạch Thượng Quân thấy Hoắc Thiên Dạ có vẻ tiếp nhận nàng, đang muốn kéo gần khoảng cách của hai người thì lại nghe thấy câu nói của y.

"Công chúa biết không, từ khi xem nàng múa kiếm ở trong đại điện, không giờ nào phút nào mà trẫm không tơ tưởng tới nàng."

Khóe môi nàng hiện sâu ý cười: "Ý của người là?"

Bàn tay của y bao phủ lấy tay nàng, từng ngón siết chặt.

"Sau đó, trong đầu quả nhân không ngừng hiện lên ý nghĩ.."

Mạch Thượng Quân căng như dây đàn, không dễ để nhìn thẳng vào mắt bậc quân vương: "Hoàng thượng, nói đi."

"Ta muốn nàng!"