Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 37: Không cần đi!

"Uy hϊếp tôi sao? Ông nghĩ nhiều rồi! Mục đích tôi ra tay với con trai ông chính là để ông tìm đến cửa, tôi cũng sẽ cho ông rơi vào trạng thái sống không bằng chết như anh ta, cuối cùng ông sẽ phải quỳ gối dập đầu trước mắt cha tôi cầu xin tha thứ!"

"Khốn kiếp, mày đã chọc giận tao rồi! Mày nghĩ rằng chỉ cần mày có thể học một chút kỳ môn dị thuật là có thể lên mặt với tao à! A Báo, đánh gấy hai chân nó cho tao!"

Vương Kiệt đột ngột đứng dậy, lạnh lùng chỉ vào Tả Tu.

Từ sau lưng ông ta, chợt có một người đàn ông bước ra. Người này mặt mũi rất dữ tợn, tướng mạo hung tàn, cả người đầy sát khí, đây rõ ràng là một Cao thủ Khí cảnh tiểu chu thiên.

Đây là lần thứ hai Tả Tu gặp được Cao thủ Khí cảnh tiểu chu thiên, trước đó là Hắc Phong đã chết.

Ngay khi người này xuất hiện, ánh mắt đã lộ ra ánh sáng dữ tợn, không nói một lời nào mà cứ thế đột nhiên nhào về phía Tả Tu.

Ngay khi gã duỗi tay ra, một động tác Long Trảo Thủ vừa nhanh chóng vừa độc ác nắm lấy vai Tả Tu.

Cả người bộc phát một luồng cương khí khủng bố, kình phong cuồn cuộn, lực đạo kinh người!

Nhan Xa ở phía sau thấy thế, cả cơ thể mềm mại của cô ấy trở nên căng cứng.

Tả Tu từ phía trực diện bước lên phía trước, đột nhiên điểm một đạo Dương Chỉ vào lòng bàn tay đối phương!

Đối phương cảm thấy lòng bàn tay mình như bị xuyên thủng, một luồng chân khí nóng bỏng không gì sánh được lao vào kinh mạch trên cánh tay gã, lập tức phá vỡ cương khí của gã, gã sửng sốt biến sắc, vội vàng lui lại.

Tả Tu thừa thắng xông lên, một quyền thần quyền đột ngột đánh vào l*иg ngực của đối phương.

Răng rắc!

Xương sườn của đối phương bị đập gãy thành ba đoạn, miệng gã phun ra một búng máu rồi bay ra ngoài.

Tả Tu đứng yên tại chỗ, không có động thái nào khác.

Người kia ngã xuống đất, khuôn mặt đầy đau đớn che đi máu me đầm đìa ngực, gã không thể đứng dậy được nữa.

Một quyền này của Tả Tu đã đập nát tâm mạch của gã, cùng lắm gã chỉ có thể sống thêm tối đa 12 tiếng đồng hồ nữa thôi.

Vương Kiệt chấn động, trong mắt ông ta bùng nổ sát ý, ông ta hét lớn: "A Bưu, gϊếŧ chết nó!"

Một người lính đặc công đã xuất ngũ đột ngột xuất hiện từ phía sau ông ta, gã này cũng là một Cao thủ Khí cảnh tiểu chu thiên, nhưng mà trong tay gã lại nhanh chóng xuất hiện một khẩu súng lục, gã muốn dùng súng lập tức gϊếŧ chết anh!

"Dừng tay!" Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hét lớn!

Mọi người có mặt đều giật mình, khi họ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Kiều Đông Thăng dẫn theo Đào Chính Quân và mười mấy cảnh sát vọt vào đây.

Sau một loạt tiếng súng nổ ra, đội cảnh sát được trang bị đầy đủ vũ khí đã bao vây đám người Vương Kiệt!

Hai cha con Vương Kiệt và Vương Tuyên Kim chợt sửng sốt!

Tả Tu cũng sững sờ và nhìn về phía Nhan Xạ.

Nhan Xạ mỉm cười mê hoặc, cô ấy gật đầu, cô ấy sợ Tả Tu sẽ chịu thiệt thòi cho nên đã sớm gọi điện cho Kiều Đông Thăng.

"Vương Kiệt, ông thực sự là gan to bằng trời! Vậy mà ông lại còn dám dùng súng!"

Kiều Đông Thăng sải bước đi tới, giọng nói uy nghiêm.

Vương Kiệt tức giận đến mức phổi muốn nổ tung, nhưng Đào Chính Quân cũng ở đây, nếu như ông ta cưỡng ép sử dụng súng thì đó sẽ là một tội chết, cho nên ông ta đã vung tay lên, yêu cầu A Bưu cất súng đi.

"Cậu chủ Kiều, đây là mối ân oán tư thù cá nhân giữa tôi với Tả Tu, cậu không cần nhúng tay vào!"

Vương Kiệt trầm giọng nói.

"Tả Tu là ân nhân của nhà họ Kiều tôi, anh ấy đã cứu cha tôi một mạng! Vương Kiệt, thức thời một chút đi, mau chóng cút xéo đi, ông tuyệt đối không bao giờ được đến đây tìm Tả thần y gây phiền phức nữa, nếu không ông đây sẽ cho ông biết mặt!"

Kiều Đông Thăng nói.

"Cậu chủ Kiều, đừng ép người quá đáng! Nó hạ thủ đoạn lên người con trai tôi, có thể con trai tôi sẽ phải chết, cậu bảo tôi cút xéo thì tôi phải nghe lời cậu sao! Hôm nay cho dù Kiều Cao Lâu có đến thì cũng không thể ngăn cản được tôi đâu!"

Vương Kiệt hung tợn nói.

"Không thể ngăn cản ông sao? Ông chủ Vương, chúng ta cứ thử xem!"

Đào Chính Quân quát to một tiếng, răng rắc, ông ấy đích thân ra trận, rút súng trên thắt lưng ra, trực tiếp dí vào đầu

Vương Kiệt.

Những người khác trong đội cảnh sát cũng đồng loạt giơ súng lên.

Cả người Vương Kiệt phát run.

Ông ta tức đến mức mắt sắp nứt ra, không ngờ Kiều Đông Thăng và Đào Chính Quân này lại dám trực tiếp gây chiến với ông ta chỉ vì một thằng nhãi dưới đáy xã hội!

"Kiều Đông Thăng, thù này tao sẽ ghi nhớ kỹ! Tả Tu, mày cứ đợi đấy, tối nay tao tạm thời bỏ qua cho mày, nhưng tao dám bảo đảm, mày và mẹ của mày có thể bị xe đâm chết bất cứ lúc nào! Đi"

Vương Kiệt nở nụ cười dữ tợn, phất tay rời đỉ.

Đột nhiên, Tả Tu nhíu chặt mày, trong mắt có sát ý sôi trào.

"Không cần đi! Vương lão chó, tôi cũng không cần Kiều Đông Thăng giúp đỡ, tối nay chúng ta giải quyết cho xong luôn bil

Tả Tu nói.

Nghe vậy, sắc mặt Vương Kiệt lộ rõ vẻ vui mừng, ông ta quay đầu lại nhìn Tả Tu như một thằng ngốc.

"Tả thần y, không thể..."

Kiều Đông Thăng đột nhiên lo lắng.

Tả Tu xua tay, ngắt lời: "Đừng lo lắng, tôi tự có biện pháp riêng! Cục trưởng Đào, mọi người đều ra ngoài đi, chuyện hôm nay tôi sẽ tự mình giải quyết!"

Thấy Tả Tu đã kiên quyết như vậy, Đào Chính Quần nhẹ nhàng gật đầu và kéo Kiều Đông Thăng ra ngoài.

"Thằng nhóc kia, mày chết chắc rồi!" Vương Kiệt cười khẩy nói.

Dù sao cũng chỉ là một thanh niên còn quá non nớt, làm sao có thể thắng được một con sói già như ông ta chứ?