Thiên Địa Âm Dương Kinh

Chương 22: Thằng ranh con

Về đến nhà, anh nói chút chuyện nhà với mẹ, đợi đến lúc mẹ anh đi ngủ, lúc này Tả Tu mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Anh bỏ ra năm trăm tệ để đặc biệt thuê một người lái xe ôm đưa anh đến bãi cát đầu tiên của nhà họ Liễu.

Trên bãi cát vào ban đêm, sát khí màu đen cuồn cuộn khắp bầu trời, nếu một người bình thường bước vào đây thì chắc chắn sẽ chết.

Tả Tu vô cùng phấn khích bước vào trong.

Đối với những người khác thì đây là sát khí, nhưng đối với Tả Tu, luồng sát khí này là tài nguyên tu luyện tốt nhất.

Vận chuyển "Thiên Địa Âm Dương Kinh", cơ thể của Tả Tu giống như được bảo vệ bởi ánh sáng vàng, sát khí hoàn toàn không thể xâm nhập vào cơ thể anh.

Anh ngồi khoanh chân trên mặt đất và bắt đầu hấp thụ những luồng sát khí này một cách điên cuồng.

Sát khí xâm nhập vào đan điền, trải qua sự luyện hóa của Ngọc Âm Dương, nó biến thành luồng âm khí vô cùng thuần khiết.

Hai giờ sau, Tả Tu đã hấp thụ xong toàn bộ sát khí trên bãi cát.

Tương tự như vậy, Tả Tu cũng đã hấp thụ sạch sẽ sát khí ở hai bãi cát còn lại.

Âm khí trong cơ thể anh tăng thêm ba phần và dung hợp với dương khí, không ngừng sinh sôi và chạy loạn trong tám kinh mạch chính.

Bùm!

Có một tiếng nổ vang lên bên trong cơ thể anh.

Lần này, các mạch âm trên cơ thể Tả Tu trực tiếp phát nổ.

Một luồng chân khí cuồn cuộn từ lòng bàn chân bắn thẳng lên trời!

Khí cảnh đại chu thiên!

Bốn vòng ánh sáng cũng xuất hiện trên Ngọc Âm Dương!

Tả Tu vô cùng kích động, anh đã âm thầm tu luyện chăm chỉ trong hai năm, hiện tại cuối cùng anh cũng đã thành công.

Chỉ cần có đủ tài nguyên để tu luyện, gần như trong một ngày anh có thể tăng thêm một cảnh giới nhỏ!

Khí cảnh được chia thành bốn cảnh giới nhỏ: sơ kỳ, tiểu chu thiên, đại chu thiên và đại viên mãn.

Sau đại viên mãn còn có bán bộ tông sư, tiếp theo nữa chính là hóa cảnh tông sư, một bước này đã ngăn cản vô số võ giả, trong một ngàn người chỉ có một người có thể thăng cấp đến hóa cảnh tông sư!

Anh nhìn vào bên trong Ngọc Âm Dương, anh cảm thấy có chút đáng tiếc là bên trong hai mắt cá của Ngọc Âm Dương Chỉ còn lại hai điểm sáng vàng.

Pháp lực kim quang này là năng lượng thần bí kích hoạt thuật pháp cổ xưa trong "Âm Dương Kinh".

Khi gϊếŧ chết hai người Hắc Phong trước đó, Tả Tu đã kích hoạt pháp lực kim quang để thi triển thuật pháp thượng cổ phóng to thu nhỏ, anh thu nhỏ hai người kia thành con kiến và giẫm chết họ!

Mặc dù loại thuật pháp này rất lợi hại nhưng phải tốn gần nửa năm tích lũy pháp lực kim quang mới có thể thi triển một lần!

Nhưng bây giờ có vẻ như Tả Tu đã tìm ra cách tích lũy kim quang, đó chính là chữa bệnh cứu người.

Cứu một người sẽ tích lũy điểm công đức, Âm Dương Ngư cũng sẽ được tăng thêm một chút kim quang.

Tu luyện suốt cả một đêm như vậy, Tả Tu vội vàng trở về Giang Thành khi thấy sắc trời đang dần sáng lên.

Anh đến quán ăn sáng của mẹ mình để ăn sáng, sau đó bắt xe thẳng đến bệnh viện tư nhân Đồng Tế.

Lần trước Phương Thế Hào bị anh ngầm ra tay, trải qua một ngày đêm lạnh lẽo đau đớn, Phương Thế Hào nhất định không chịu nổi sự tra tấn, khẳng định ông ta sẽ ra tay với Hàn Nguyệt.

Quả nhiên khi Tả Tu đến bệnh viện, anh nhìn thấy Phương Thế Hào đang nằm trên giường bệnh và không ngừng kêu rên.

Dù trong phòng bật điều hòa tới mức ấm nhất hay thậm chí ngâm mình trong bồn nước nóng thì ông ta vẫn cảm thấy cả người lạnh ngắt, không tài nào ngủ nổi, thật sự sống không bằng chết.

Khi Tả Tu bước vào phòng bệnh, Phương Thế Hào nhìn anh bằng ánh mắt thù hằn, ông ta hét lên:

"Thằng ranh con, rốt cuộc mày đã làm gì tao hả?"

Tả Tu cười vui vẻ nói:

"Đừng lo lắng, bây giờ mới là bắt đầu thôi. Ruột, dạ dày, tim, phổi, gan và cả túi mật của ông sẽ dần dần thối rữa, ông sẽ không thể sống sót quá ba ngày và sẽ phải chết trong đau đớn tột cùng."

"Khốn kiếp, mày đang hù dọa tao đấy à?"

Phương Thế Hào hét lên.

Dù bây giờ ông ta đang rất đau đớn nhưng ông ta vẫn muốn sống!

"Có phải là hù dọa hay không thì trong lòng ông không tự cảm thấy sao? Không ai có thể chữa khỏi căn bệnh này đâu."

Tả Tu cười lạnh.

Nhất thời Phương Thế Hào tái mặt.

Trải qua một ngày đêm kiểm tra các thể loại, căn bản không thể kiểm tra ra mầm bệnh của ông ta, các cơ quan nội tạng đều đang dần thối rữa, tất cả các chuyên gia đều nói rằng không có cách nào cứu chữa.

"Thằng khốn, nếu tao chết thì mày cũng sẽ không được chết tử tế! Vừa rồi cậu Vương đã đi bắt Hàn Nguyệt, cậu Vương nhất định sẽ gϊếŧ chết mày! Còn cả ả đàn bà Hàn Nguyệt của mày nữa, cô ta nhất định sẽ bị cậu Vương chơi đùa đến chết."

Trên mặt Phương Thế Hào hiện lên đầy sự ác độc.

"Anh ta đến cũng vừa lúc! Tôi cũng sẽ khiến anh ta sống còn không bằng chết, ông phải thất vọng rồi."

Tả Tu hừ lạnh một tiếng, anh không ngờ Vương Tuyên Kim lại đến nhanh như vậy, lập tức anh xoay người chạy tới phòng chẩn bệnh của Hàn Nguyệt.

Phía bên ngoài phòng chẩn bệnh của Hàn Nguyệt có hai người đàn ông hung hãn đang đứng, mấy y tá và người bệnh đều chỉ dám đứng ở xa chứ không dám tới gần.

Bịch!

Trong phòng vang lên tiếng bàn ghế va chạm.

Tả Tu dùng mắt Thiên Linh nhìn xuyên qua và thấy hai người đàn ông to lớn mặc bộ tây trang màu đen đang đè Hàn Nguyệt lên bàn, áo khoác của cô bị mở ra, để lộ vóc người và xương quai xanh trắng nõn.

Trước mặt Hàn Nguyệt là một tên nhà giàu đang ngậm điếu xì gà trong miệng, anh ta nhìn chằm chằm vào Hàn Nguyệt bằng ánh mắt tham lam và nham hiểm như thể đang nhìn chằm chằm vào con mồi ngon nhất.

Tả Tu bừng bừng lửa giận, lao vào trong!