Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 13: Trừ Ma Ở Hung Trạch

Lý Ngọc đã tụ khí thành công, đối với hắn, Trần Minh không có cái gì để nói, Trần Minh nhìn về phía Khương Ly, nói với Chu Tử Tuyền: “Chu sư muội, không phải ta nói, Lý Ngọc thì cũng thôi đi, Khương Ly còn chưa tụ khí, dẫn theo hắn đi, không phải là thêm phiền phức thì là cái gì?”

Khương Ly liếc Trần Minh một cái, lãnh đạm nói: “Ai nói ta chưa Tụ Khí?”

Lời nói vừa dứt, thân thể của Khương Ly dần dần bay lên, rời khỏi mặt đất ít nhất ba thước, Trần Minh nghẹn họng trân trối nhìn cảnh tượng này, chấn kinh nói: “Ngươi, ngươi cũng Tụ Khí rồi!”

Nhìn Khương Ly, rồi lại nhìn Lý Ngọc, bọn họ đều đã bước vào thời kỳ Luyện Khí, sợ rằng Trần Minh sẽ không còn cơ hội báo thù nữa, chọc vào bọn họ, sợ rằng sẽ không tránh được lại thêm một trận đòn.

Trần Minh hận đến mức thiếu chút nữa cắn nát răng, cổ họng phát ra tiếng gầm giận dữ: “Hai người các ngươi đúng là đáng chết mà…”



Núi Bạch Vân, trên đường núi.

Trần Minh một mình bay ở phía trước, nghe ở phía sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười như chuông bạc của nữ tử, hắn ta không khỏi nắm chặt hai tay, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Lý Ngọc Khương Ly ức hϊếp người quá đáng, hai đánh một, lấy nhiều ức hϊếp ít tạm thời không luận, đến Chu sư muội mà hắn ta thích cũng bị hai người họ lừa mất, thù này không báo, uổng là nam nhân!

“Lúc trước tại sao lại không nhìn ra, Lý sư đệ thú vị như thế chứ.”

Trên đường núi, Chu sư tỷ che miệng cười nhẹ, trong đôi mắt đẹp nhìn sang Lý Ngọc lấp lánh ánh sáng.

Trong ấn tượng của Chu Tử Tuyền, Lý Ngọc vẫn luôn không nói lời nào, nhưng qua nửa canh giờ vừa rồi, người nàng thấy lại là một công tử thú vị, mấy lần đều chọc cho nàng không nhịn được cười, thường xuyên thất lễ.

Lý Ngọc cười cười, nói.

“Lúc trước còn chưa thân thiết với Chu sư tỷ như thế này…”

Khương Ly liếc nhìn Lý Ngọc, vẫn luôn cảm thấy mấy ngày nay hắn giống như là biến thành một người khác vậy, lúc trước Lý Ngọc giống như cái hồ lô kín, có thể cả ngày đều không nói một câu nào, lần này xuống núi mới chỉ một đoạn đường ngắn, hắn nói chuyện với Chu sư tỷ còn nhiều hơn lúc trước hắn nói chuyện cả nửa tháng.

Lẽ nào, Lý Ngọc thích Chu sư tỷ?

Lý Ngọc bay ở trên không, nhìn rừng cây rậm rạp tươi tốt ở phía dưới, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Không có người nào thích cả ngày liếʍ máu trên đao, có thể là đời trước bị kìm nén quá lâu, sống lại một đời, tâm thái của hắn cũng sinh ra có chút thay đổi, thỉnh thoảng trêu ghẹo sư tỷ xinh đẹp, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Chu sư tỷ, dáng vẻ muốn cười nhưng ngại, cũng là một chuyện thú vị.

Sau một canh giờ, bốn người đến một tòa thành nhỏ dưới núi.

Tòa thành này tên là thành Phong Châu, nằm ở biên giới nước Trần. Nơi có quỷ chính là một tòa nhà ở trong nội thành.

Lý Ngọc không hề xa lạ gì với nội thành, trong ký tức, dường như mỗi tháng Khương Ly đều sẽ dẫn hắn xuống núi mấy lần, ăn uống ở tửu lâu lớn nhất trong thành Phong Châu.

Bây giờ nghĩ lại, thảo nào hai năm qua đi, hắn đều không tụ khí thành công, khi người khác đều đang nỗ lực tu hành, hắn bị Khương Ly lôi kéo, hai ngày câu cá ba ngày phơi lưới, thỉnh thoảng lại chạy xuống núi hưởng thụ cuộc sống, có thể tụ khí thành công mới là lạ…

Hai năm nay, Khương Ly có thể coi là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu hành của Lý Ngọc.

Cũng may Yêu nữ Ma đạo đó không biết chuyện này, nếu không, sợ rằng Khương Ly cũng không có quả ngon để ăn.

Thành Phong Châu, cửa thành.

Có mấy bóng người đang đứng trước cổng thành ngước cổ mong chờ, một người trung niên bụng phệ nhìn thấy đám người Lý Ngọc, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng rõ ràng, nhanh chóng đi lên phía trước nói: “Mấy vị tiên sư, cuối cùng mọi người cũng đến rồi, tại hạ đã chuẩn bị yến tiệc ở tửu lâu, mời các vị tiên sư rời bước đến đó…”

Nhậm viên ngoại chuẩn bị tiệc rượu rất phong phú, trong bữa tiệc, ông ta cũng miêu tả chi tiết những chuyện xảy ra trong nhà cho đám người Lý Ngọc nghe.

Mấy ngày trước, Nhậm gia chuyển đến nơi ở mới, chuyện này vốn dĩ là một chuyện vui, nhưng sau khi người Nhậm gia chuyển đến phủ đệ, liên tiếp mấy buổi tối, trên dưới Nhậm gia mấy chục người, thế mà toàn bộ đều nằm mơ thấy ác mộng kỳ lạ, trong mơ đều là ác ủy mặt xanh nanh vàng, không ngừng quấn lấy bọn họ…

Điều này khiến cho trong lòng cả nhà Nhậm gia hoảng sợ, trong vòng mấy ngày, trong nhà có hơn mười người đổ bệnh, trong lúc bất lực, Nhậm viên ngoại chỉ có thể đích thân lên Bạch Vân Quan, tiêu phí nhiều tiền mời người tu hành đến trừ quỷ.

“Ác quỷ đó chỉ có nửa khuôn mặt, cái lưỡi dài đến tận ba tấc!”

“Còn có một lão quỷ, tháo cánh tay ra, bỏ vào trong miệng nhai…”



Nói đến mấy cơn ác mộng này, người Nhậm gia có mặt ở đó đều lộ ra vẻ sợ hãi, hai chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.