Yêu Nữ Dừng Tay

Chương 7: Thử Đan Dược Đột Phá (2)

Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí, ăn đồ ăn của hắn thì nhất định phải làm cho hắn một chút việc.

Bắt đầu từ lúc con hổ nhỏ nuốt viên đan dược vào, Lý Ngọc đã nhìn chằm chằm nó không chớp mắt, khi viên đan dược vào miệng, con hổ nhỏ không hề có biến hóa nào rõ ràng, chỉ là nhìn có vẻ có chút buồn ngủ, đi loạng choạng đến bên cạnh chân Lý Ngọc, rồi bò ra nằm dưới chân, không động đậy gì nữa.

Lý Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn thấy thân thể của con hổ có chút phập phồng lên xuống, giữa mũi hô hấp đều đều kéo dài, dường như chỉ là đã ngủ say rồi.

Nhìn từ tình hình trước mắt mà nói, có lẽ viên đan dược đó không có vấn đề gì, nhưng Lý Ngọc không hề vội vàng, hắn dự định quan sát thêm một lúc nữa, thuận theo thời gian trôi đi, trên da của con hổ bắt đầu xuất hiện một vài tạp chất màu đen, hơn nữa kèm theo đó có mùi tanh nhàn nhạt bay ra.

Điều này khiến cho Lý Ngọc càng yên tâm hơn, trong sách nói, sau khi dùng Tụ Khí đan, linh khí tẩy rửa thân thể, sẽ có một vài tạp chất ở trong cơ thể bị bài trừ ra ngoài, quá trình này, không chỉ có thể khiến cho cơ thể trở nên càng thêm mạnh mẽ, cũng có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Mãi đến khi một canh giờ trôi qua, Lý Ngọc nghe thấy một tiếng gầm gừ lười biếng, con hổ nhỏ đó tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, bốn chân đặt trên mặt đất, duỗi người một chút, sau đó mũi mơ hồ ngửi ngửi, giống như là ngửi thấy cái gì đó, nó cúi đầu nhìn cơ thể của mình, gầm nhẹ một tiếng, rồi nhảy xuống dòng suối ở bên cạnh.

Nhìn thấy con hổ nhỏ đó tỉnh lại lập tức nhảy loạn khắp nơi, Lý Ngọc hoàn toàn yên tâm, xem ra đan dược mà yêu nữ Ma Đạo kia cho hắn, có lẽ không có vấn đề gì.

Quan sát con hổ nhỏ kia thêm một lúc, không phát hiện điều gì bất thường, Lý Ngọc lại lần nữa lấy một viên đan dược nữa ra, do dự một chút, rồi bỏ nó vào trong miệng.

Đan dược vào trong miệng thì lập tức tan chảy, Lý Ngọc không thưởng thức được hương vị gì, chỉ cảm thấy một luồng ấm áp chạy dọc khắp cơ thể, khiến cho cơ thể của hắn hơi chấn động một chút, xương cốt tay chân đều tràn đầy lực lượng…

Trên người hắn tiết ra một loại chất có mùi hôi thối khó ngửi với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Lý Ngọc chỉ cúi đầu ngửi một chút, trong nháy mắt đại não đã thiếu dưỡng khí…

“Ọe…”

Hắn phát ra một tiếng nôn khan, không hề do dự nhảy xuống dòng nước suối, cởϊ qυầи áo ở trên người ra, tắm rửa cả nửa canh giờ ở trong dòng suối, mãi đến khi mùi hôi thối đó hoàn toàn biến mất, mới dám hít một hơi thật sâu không khí tươi mát…

Cả người không quần áo ngồi ở trong dòng suối, Lý Ngọc cúi đầu nhìn một chút, thì phát hiện hình như da của hắn đã trở nên trắng thêm mấy phần, gương mặt phản chiếu ở trong dòng nước cũng hiện ra càng thêm đẹp trai hơn, có mấy phần cảm giác công tử phiêu dật.

Hắn không kịp chờ đợi hấp thu linh khí ở trong không trung xung quanh, rất nhanh đã vui mừng phát hiện, vốn dĩ linh khí mà hắn chỉ có thể giữ lại ở trong cơ thể một lát, thế mà bây giờ lại kéo dài rất lâu không biến mất…

Điều này có nghĩa là, Lý Ngọc đã tụ khí thành công rồi, chính thức bước vào thời kỳ Luyện Khí.

Như thế, ba tháng sau, hắn sẽ không cần phải rời khỏi Bạch Vân Quan, nếu như vận khí tốt, còn có khả năng trở thành đệ tử chính thức của Côn Luân, mà điều này, đều là bởi vì viên Tụ Khí đan kia.

“Cảm ơn yêu nữ…”

Trong lòng Lý Ngọc thầm nghĩ.

“Gầm…”

Tiếng gầm vui vẻ của con hổ nhỏ ở bên dòng suối khiến cho Lý Ngọc trở lại hiện thực, hắn quay đầu lại, chỉ thấy nó chạy đi chạy lại ở bên dòng suối, hình như rất vui vẻ, sau khi ăn viên Tụ Khí đan kia, lông trên người nó càng thêm óng ánh hơn, ánh mắt cũng linh động thêm mấy phần.

Tuy Lý Ngọc hơi tiếc viên đan dược kia, nhưng cũng đổi lại sự yên tâm trong lòng.

Hắn để trần thân thể đi lên trên bờ, Lý Ngọc nhìn quần áo hắn vứt ở trên bờ tràn ngập vết bẩn và mùi hôi thối khó ngửi, bất lực lắc lắc lắc đầu.

E rằng bộ quần áo này không thể mặc được nữa, chỉ đến gần một chút thôi hắn cũng cảm thấy khó chịu, Lý Ngọc chỉ có thể tìm mấy chiếc lá cỡ lớn ở xung quanh, dự định làm một chiếc váy cỏ đơn giản, che đi những bộ phận quan trọng.

Khi Lý Ngọc ngồi ở bên bờ suối đan váy cỏ, con hổ nhỏ kia đi đi lại lại bên cạnh Lý Ngọc, ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn vào một vị trí nào đó trên người Lý Ngọc, trong mắt tràn ngập vẻ tò mò…

Lý Ngọc liếc nhìn nó một cái, có chút tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi không có sao…”

Đương nhiên con hổ nhỏ nghe không hiểu lời nói của Lý Ngọc, có điều sau khi trải qua chuyện vừa rồi, nó đã thân cận với Lý Ngọc không ít, con hổ thân mật cọ cọ vào trên người hắn, giống như con mèo lớn đáng yêu, Lý Ngọc không nhịn được ôm nó lại, trong lúc vô ý lật người nó lên, thì hơi sững người….

Sau đó, hắn yên lặng đặt con hổ trắng nhỏ xuống, buộc váy cỏ lên eo…

Hắn vẫn là cần mặt mũi, tuy chỉ là một con hổ, nhưng cũng là con hổ cái…