Buổi chiều cùng ngày, Tạ Dương Thanh gửi lại tin nhắn cho Kỷ Vân Sơ: [Cô Giang bên kia đã đồng ý, địa điểm thì tùy cô quyết định.]
Kỷ Vân Sơ nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, Giang Chi Lạc sẵn sàng để cô đặt địa điểm sao?
Cô ta không sợ mình sẽ làm gây bất lợi à?
Kỷ Vân Sơ nhớ lại tên vệ sĩ bí ẩn kia của Giang Chi Lạc, nhớ xong thì cũng lập tức hiểu ra.
Đúng rồi, có người như vậy bảo vệ thì Giang Chi Lạc sợ cái gì chứ.
Kỷ Vân Sơ chọn địa điểm là một nhà hàng khá riêng tư, trùng hợp chỗ đó lại là nơi Chu Hòa và Giang Chi Lạc mới gặp nhau.
Đúng thế, cô cố tình đấy.
Trưa ngày hôm sau, Kỷ Vân Sơ cố tình ăn diện một phen.
Cô diện trên người một chiếc váy nhung, bên ngoài thì khoác một kiện áo, cổ đeo dây chuyền ngọc trai, chân mang ột chiếc lắc.
Làn da Kỷ Vân Sơ rất trắng, thân diện một bộ đồ như vậy lại càng khiến cô giống như một nàng công chúa nhỏ sống trong lâu đài, mỗi một cái nhấc chân đều mang theo mị lực khó tả.
Bạch Doanh Oanh nghe thấy tiếng mở cửa thì bước ra khỏi thư phòng: "Vân Vân, con có muốn ra ngoài à?"
Bà hơi ngạc nhiên, dù sao thì mấy ngày này Kỷ Vân Sơ luôn ru rú ở nhà.
"Ừm, con có chút việc."
Kỷ Vân Sơ không giải thích gì nhiều, một tay cô xách túi nhỏ, tay kia vẫy với Bạch Doanh Oanh: "Buổi trưa mama cứ ăn đi, không cần đợi con."
Bạch Doanh Oanh nhìn thoáng qua miếng dán ức chế dành cho Alpha sau gáy cô, không yên tâm nói: "Con có mang theo thuốc ức chế chưa?"
"Con mang rồi."
Kỷ Vân Sơ vừa đi ra thì đã thấy Tạ Dương Thanh đứng canh xe chờ mình, phía sau anh ấy còn có thêm hai vệ sĩ khác.
Kỷ Vân Sơ và Tạ Dương Thanh ngồi ở ghế sau, đây là lần đầu tiên trong tuần cô và Tạ Dương Thanh gặp nhau.
"Gần đây cô sao rồi?"
Tạ Dương Thanh thấy tinh thần cô dường như tốt hơn trước, lòng anh ấy cũng an tâm phần nào.
Không ai biết sự phân hóa lần hai này sẽ mang lại những thay đổi gì cho Kỷ Vân Sơ, pheromone của cô trong khoảng thời gian này cực kỳ không ổn định, theo lý mà nói thì cô không nên ra ngoài.
Nhưng Kỷ Vân Sơ lại muốn giải quyết chuyện này trước khi phân hóa xong.
"Không sao."
Cô có thể dần dần cảm nhận được những thay đổi của pheromone trong cơ thể mình, những chuyện cô không thể làm trong quá khứ bây giờ lại có thể thực hiện rất dễ dàng.
Ví dụ sau khi được phân hóa thành Alpha, thị lực của cô tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí năm giác quan cũng có những thay đổi nhất định.
Alpha là con cưng của trời, được trời sinh cho nhiều khả năng đặc biệt hơn Omega, vì vậy mà họ có thể trở thành người lãnh đạo trong mọi tầng lớp xã hội.
Mặc dù trước đây Kỷ Vân Sơ chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém một Alpha, nhưng bây giờ cô phải thừa nhận rằng, tố chất cơ thể của Omega không bằng Alpha.
Cơ thể của Omega mềm mại hơn Alpha rất nhiều, cũng dễ bị pheromone ảnh hưởng hơn.
Nghĩ đến đây, Kỷ Vân Sơ không khỏi xòe lòng bàn tay ra. Lòng bàn tay cô vẫn trắng bệch như trước, nhưng cô cảm nhận được nó rất hác trước.
Kỷ Vân Sơ luôn có thói quen tập thể dục, lúc trước mỗi lần luyện tập thì cô đều thấy mệt, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình như tràn đầy năng lượng hơn.
Cô cũng bình thản mà tiếp nhận những thay đổi này của mình.
Chỉ là khi ra ngoài thì có chút bất tiện, trước kia chỉ cần dùng miếng ức chế dành cho Omega, mà bây giờ lúc nào cpp cũng phải mang theo thuốc ức chế Alpha bên người.
Alpha dễ bị ảnh hưởng bởi pheromone của Amega, một khi đã phát tình, Alpha sẽ mất hết sự lý trí mà hành động theo bản năng.
Kỷ Vân Sơ không thích cảm giác đó.
Cô trước khi vào nhà hàng cô còn cẩn thận mà đeo khẩu trang, loại khẩu trang đặc biệt có thể ngăn mùi pheromone.
Tạ Dương Thanh mở cửa phòng, Kỷ Vân Sơ chậm rãi đi vào.
Giang Chi Lạc nghe thấy tiếng mở cửa thì vội nhìn qua, ánh mắt rơi vào khẩu trang trên mặt cô, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Có vẻ như chuyện ngày hôm đó đã để lại một bóng ma tâm lý cho Kỷ Vân Sơ, đến nỗi khi gặp mình, chị ấy phải đeo khẩu trang.
Bàn tay phía dưới gầm bàn của Giang Chi Lạc không khỏi siết chặt, trong lòng lóe lên sự mất mát.
Chị không thích pheromone của mình sao?
Kỷ Vân Sơ cũng không tâm tư để ý đến suy nghĩ của người trước mặt, cô ngồi xuống đối diện Giang Chi Lạc, Tạ Dương Thanh đứng sau lưng.
"Xin chào cô Giang, để tôi tự giới thiệu trước, tôi là vị hôn thê của Chu Hòa, Kỷ Vân Sơ."
Kỷ Vân Sơ vừa nói vừa nhìn Omega đối diện, sau đó, ánh mắt vội quét qua người đàn ông phía sau Giang Chi Lạc.
Cô chỉ vừa mới liếc một cái mà người đàn ông kia lập tức nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau, sau đó thì cô nhìn đi chỗ khác.
Quả nhiên, người này cho cô một cảm giác kỳ lạ, gã này chắc chắn không phải là một vệ sĩ bình thường.
Lúc Giang Chi Lạc nghe thấy cô nói ba chữ vị hôn thê thì có chút thất thần.
Em ngơ ngác nhìn Kỷ Vân Sơ, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, đến mức mà Kỷ Vân Sơ tạm thời cũng không thể nhìn thấu.
"Cô Giang?" Kỷ Vân Sơ nhắc nhở em.
Giang Chi Lạc sực tỉnh lại, trên môi nở một nụ cười, cặp mắt em lấp lánh, như thể người ngồi đối diện có quan hệ cực kỳ thân thiết với mình vậy.
"Xin chào cô Kỷ, tôi là bạn của Chu tổng."
Em gọi Chu Hòa là Chu tổng.
Kỷ Vân Sơ ghi nhận chi tiết này.
Cô rũ mắt xuống, cầm tách trà trước mặt lên, nhấp một ngụm: "Dương Thanh, lên món đi."
Giang Chi Lạc lúc này mới nhìn sang Tạ Dương Thanh bên cạnh Kỷ Vân Sơ, em biết người này là người thân tín cực kỳ đáng tin cậy của chị.
Tạ Dương Thanh gật đầu: "Tôi đã dặn dò rồi."
Đồ ăn còn chưa lên, hai người cũng không nói gì, Kỷ Vân Sơ đang thưởng trà, đồng thời cô cũng lẳng lặng nhìn người đối diện.
Giang Chi Lạc bình tĩnh hơn cô tưởng tượng, dù biết vị hôn thê của Chu Hòa đang ngồi trước mặt, nhưng em lại không hề tỏ ra lo lắng, cũng không chủ động tìm đề tài, cứ như thể chỉ cần Kỷ Vân Sơ không hỏi thì em vẫn cứ im lặng như thế.
Kỷ Vân Siw giật giật khóe môi, không nói gì.
Không phải Giang Chi Lạc không nói, mà là em hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ về đề tài để nói.
Em đang cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, ai mà biết là lòng bàn tay của em đã sớm ướt đẫm mồ hôi rồi.
Người đối diện là người mà em đã thầm thương trộm nhớ 2 năm.
Giang Chi Lạc không thể bình tĩnh mới lạ.