Ba Kỷ tên là Kỷ Phong Chử, ông là là một Alpha cấp S, lâu ngày ngồi ở vị trí cao khiến khí chất của ông rất uy nghiêm mạnh mẽ, khuôn mặt không giận tự uy.
Thế nhưng trước mặt con gái, vẻ mặt ông lại dịu đi rất nhiều.
"Chu Hòa nɠɵạı ŧìиɧ?"
Kỷ Phong Chử có chút suy tư, ông nhìn Tạ Dương Thanh ở bên cạnh, thấy vẻ mặt người kia rất bình tĩnh tự nhiên thì ông cũng được hết chuyện này rồi.
Có vẻ như Kỷ Vân Sơ đã nhờ Tạ Dương Thanh cố tình che giấu ông.
Kỷ Vân Sơ gật đầu, cô ngồi dựa lên ghế sofa, tay vẫn cầm ly sữa nóng, uống từng ngụm nhỏ.
"Con đã gặp Omega kia một lần rồi, nhưng mà con chia kịp nói nói gì với cô ta cả."
Cô lược bớt chuyện Giang Chi Lạc sàm sỡ mình hôm qua, chỉ đề cập đến cuộc gặp gỡ của hai người.
Kỷ Phong Chử ngẫm nghĩ một lát: "Nếu người làm sai trước là Chu Hòa thì chúng ta không cần nhượng bộ nữa."
Bây giờ mấu chốt là cô phải tìm bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của Chu Hòa.
Ngay lập tức, Kỷ Phong Chử nghĩ đến Omega đã chen chân vào mối quan hệ của con gái mình với Chu Hòa.
"Omega đó..."
Kỷ Vân Sơ vội ngắt lời ông: "Papa, để chuyện này cho con. đi"
"Papa đừng can thiệp vào."
Lúc Kỷ Vân Sơ nói đến đây, trong đầu cô bỗng xuất hiện khuôn mặt yêu nghiệt của người kia, cặp mắt đẫm lệ của đối phương như khắc sâu trong lòng cô, khiến cô thỉnh thoảng lại nhớ về chuyện xấu hổ tối qua.
Đây thật sự là lần đầu tiên cô thân mật với một người như vậy.
Kỷ Phong Chử nghe cô nói thế thì mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, ông nhìn Kỷ Vân Sơ vài giây rồi mới gật đầu: "Được."
Hình như Vân Vân đang có ý bảo vệ Omega đó thì phải.
Không, cũng không thể nói là bảo vệ, có lẽ là con bé muốn tự tay làm chuyện này với Omega kia.
Nếu để chuyện này cho Kỷ Chử Phong xử lý, với cách làm việc của ông thì Omega kia tan xác là cái chắc.
Kỷ Vân Sơ đã định thu thập bằng chứng về chuyện Chu Hòa nɠɵạı ŧìиɧ, nhưng cô không định ra tay với Omega chút nào, dù sao theo cách nghĩ của cô thì Chu Hòa mới là kẻ sai nhiều nhất.
Cô thuê người để mắt đến Chu Hòa 24/24, như thế thì mới có được bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ chính xác nhất của người ia.
Kỷ Vân Sơ biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bắt được cái đuôi của Chu Hòa, nhưng không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Bởi vì ảnh hưởng của sự phân hóa lần hai, Kỷ Vân Sơ gần đây không đi làm. Cô cứ ru rú trong nhà họ Kỷ, mỗi ngày đều đọc sách và thưởng hoa với Bạch Doanh Oanh.
Kỷ Vân Sơ hiếm khi sống nhàn nhã như vậy, lúc trước đi học thì luôn bận rộn theo học các lớp luyện thi khác nhau, học thêm nhiều kỹ năng. Giờ lớn rồi thì cả ngày lại bận đi công tác xã giao, sao có thời gian để tận hưởng cuộc sống chứ?
Bạch Doanh Oanh thấy mặt cô lúc nào cũng trông nhợt nhạt trắng bệch nên đã học nấu đủ loại canh bổ dưỡng, muốn nuôi con gái béo hơn tí.
Kỷ Vân Sơ muốn từ chối nhưng không thể, thế nên ngày nào cô cũng tìm cách tránh mặt Bạch Doanh Oanh, sợ bà bắt mình húp canh nữa.
Cô làm ổ trong phòng, nằm nhoài trên sofa, đương lúc đang xem TV thì điện thoại bên cạnh đột nhiên reo lên.
Kỷ Vân Sơ cầm lên thì thấy đó là cuộc gọi của Tạ Dương Thanh.
"Công ty có chuyện gì sao?"
Mặc dù Kỷ Vân Sơ không đi làm, nhưng cô cũng cần phải xử lý công việc.
Tạ Dương Thanh nói: "Công ty thì vẫn rất bình thường, nhưng bên phía Chu Hòa lại có chút chuyện."
Kỷ Vân Sơ ngồi bật dậy khỏi sofa, kiềm chế giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Chu Hòa đi gặp Giang Chi Lạc?"
"Ừm."
Tâm tình của Kỷ Vân Sơ hơi loạn, cô im lặng vài giây, sau đó thở ra nặng nề, "Nhớ để mắt đến cô ta thật kỹ."
Chu Hòa, cô không đợi được nữa sao?
Chưa bao lâu mà cô lại phải đi gặp Giang Chi Lạc rồi.
Kỷ Vân Sơ nhớ lại hương trà nhàn nhạt kia, không hiểu sao trong lòng lại có chút tiếc nuối.
Tại sao một Omega như vậy lại đi làm cái chuyện tranh đoạt vị hôn thê của người khác thế chứ.
...
Chu Hòa vội vàng mở cửa xe, trước khi bước vào nhà hàng thì cô ta còn ngước đầu nhìn xung quanh, cứ luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Chu Hòa không biết có phải là do mình nghĩ nhiều hay không, mà gần đây cô ta luôn cảm thấy như có ai đó đang theo dõi mình, thế nhưng mỗi lần cô ta ngước lên thì lại không thấy bất cứ cái gì bất thường.
Chu Hòa xoa xoa lông mày, chắc có lẽ là do gần đây cô ta quá bận rộn nên mới sinh ảo giác như thế thôi.
Cô ta đã hẹn gặp Giang Chi Lạc mấy lần, nhưng đến tận bây thì đối phương mới đồng ý, địa điểm cũng là do Giang Chi Lạc chọn.
Thực ra thì cái lần ở quán bar trước, Chu Hòa nghe nói Giang Chi Lạc cũng ở đó nên cô ta mới vội vàng chạy tới như thế. Chỉ là hôm đó cô ta cũng chỉ mới nói hai câu với Giang Chi Lạc mà thôi, còn đối với những chuyện sau đó thì cô ta không nhớ nổi.
Chu Hòa hơi lo cho sức khỏe của cơ thể mình, có lẽ cô ta nên dành thời gian để đến bệnh viện để kiểm tra một chút.
Bên tai vang lên tiếng nước chảy, Chu Hòa vội cất đi những suy nghĩ bâng quơ của mình, vội vàng bước vào trong, cũng không hề nhìn lại xung quanh.
Lúc đi đến chỗ phòng đặt trước, từ đằng xa thì Chu Hòa đã nhìn thấy hai vệ sĩ canh giữ cửa.
Sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên có chút xấu xí.
Giang Chi Lạc luôn đề phòng cô ta mọi lúc, mỗi lần gặp cô ta thì em đều mang theo vệ sĩ của riêng mình, như thể đang coi cô là thú dữ ăn thịt người.
Cô ta cũng chỉ mới thích Giang Chi Lạc, Giang Chi Lạc không đồng ý thì cô ta cũng có làm được gì đâu, thế tại sao em cứ phải đề phòng cô ta như vậy?
Mặc dù lòng có chút bất mãn, nhưng Chu Hòa vẫn lịch thiệp nở nụ cười. Sau khi vệ sĩ mở cửa, cô ta chỉnh trang lại quần áo rồi bước vào trong với nụ cười trên môi.
"Chi Lạc."