Tạ Dương Thanh làm việc rất nhanh nhạy, mới ngày hôm sau thì anh ấy đăng ký cho cô xong xuôi hết rồi. Nhưng bởi vì tạm thời không muốn để cho ba Kỷ biết, nên bệnh viện mà Tạ Dương Thanh chọn khá kín đáo.
Anh ấy lấy thân phận người khác để hẹn buổi khám sức khỏe, còn Kỷ Vân Sơ thì xin nghỉ nửa ngày, đeo khẩu trang kín vào bệnh viện với Tạ Thanh Dương.
Tạ Thanh Dương là một Beta, anh ấy không thể ngửi thấy hoặc bị ảnh hưởng bởi pheromore, thế nên Kỷ Vân Sơ rất yên tâm.
Lúc cô vừa bước xuống xe, hai chân đã mềm nhũn, cơ thể run rẩy, may mà có Tạ Dương Thanh đỡ lại.
Tạ Dương Thanh chỉ ôm hờ lấy Kỷ Vân Sơ, sau khi thấy người kia đứng vững rồi thì anh ấy nhanh chóng rút tay về.
Kỷ Vân Sơ cũng không để ý nhiều về chuyện này, cô xoa xoa huyệt thái dương, phàn nàn: "Mệt quá."
Bây giờ cả tay lẫn chân của cô đều mềm như sợi bún, chỉ mới bước một bước thôi mà đã cảm thấy mệt rồi.
Hiện tại Kỷ Vân Sơ có thể đứng vững được đều là do ý chí sắc đá của bản thân cô chèo chống.
Sắc mặt Tạ Dương Thanh thì không được tốt lắm.
Anh ấy là beta, theo lý mà nói thì không ngửi được mùi pheromone. Nhưng vừa rồi lúc đỡ Kỷ Vân Sơ, anh ấy rõ ràng đã ngửi thấy một mùi đào thơm ngọt thoang thoảng từ cơ thể người kia.
Chẳng lẽ pheromone trên người Kỷ Vân Sơ đã nồng đến mức này rồi sao?
Tạ Dương Thanh cũng không quan tâm đến lễ nghi, anh ấy nhìn chằm vào tuyến thể sau gáy Kỷ Vân Sơ, thấy trên đó vẫn có miếng dán ức chế dành cho Omega.
Ngay cả khi đã dán miếng dán mà pheromone của cô còn tràn ra đến mức mà một Beta như anh ấy còn ngửi được, vậy chuyện này khá là nghiêm trọng rồi đây.
Bản thân Kỷ Vân Sơ dường như cũng không biết chuyện này, cô chỉ cảm thấy cơ thể mình còn mệt mỏi hơn hôm qua, mới đi được vài bước mà trên trán cô đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.
"Không được rồi, Tạ Dương Thanh, anh mau đỡ tôi."
Kỷ Vân Sơ lại cảm thấy vui mừng lần nữa vì Tạ Thanh Dương chỉ là một Beta.
Tạ Dương Thanh mím môi: "Mau vào thôi."
Kỷ Vân Sơ chỉ nghĩ là anh ấy đang lo lắng cho mình nên cũng không nghĩ nhiều.
Tính bảo mật của bệnh viện này khá cao, chỉ tiếp nhận một số khách, thế nên Kỷ Vân Sơ chỉ mới vào ngồi được một lát thì đã đến lượt.
Quá trình kiểm tra không rườm rà, nhưng thời gian chờ kết quả lại hơi lâu, thế là Kỷ Vân Sơ dứt khoát nằm ở phòng bệnh ngủ luôn. Sau giấc ngủ mê man thì lúc tỉnh dậy đã là ráng chiều.
Cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, tiếng chim hót líu lo bên bệ cửa sổ, những tia nắng cuối ngày hắt vào làm khung cảnh trở nên nhẹ nhàng ấm áp.
Kỷ Vân Sơ tính đưa tay lên che mắt, nhưng cánh tay lại yếu đến mức không nâng lên nổi, cô kinh ngạc mở to mắt, cúi xuống nhìn thì thấy cánh tay vẫn bình thường.
Cảm giác mất kiểm soát vừa rồi khiến Kỷ Vân Sơ có cảm giác rằng cánh tay mình hình như không tồn tại.
Sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cô cuối cùng cũng có thể kiểm soát cơ thể mình rồi. Kỷ Vân Sơ hắng giọng, nghe kỹ lại tiếng nói bên ngoài thì mới nhận ra đó là Tạ Dương Thanh.
Cô hét lên: "Tạ Dương Thanh!"
Vài giây sau, cửa phòng bệnh mở ra, Tạ Dương Thanh bước vào: "Cô Kỷ, cô tỉnh rồi."
Kỷ Vân Sơ nhấc chăn bông ngồi dậy, bởi vì đã ngủ quá lâu nên trên má vẫn còn chút ửng hồng.
"Có báo cáo kiểm tra chưa?"
Tạ Dương Thanh nghe cô hỏi xong thì mím môi, nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trước mặt, chỉ cảm thấy đôi lông mày và ánh mắt của người kia dường như có chút sắc bén hơn.
Anh ấy thầm thở dài trong lòng.
"Có rồi."
Kỷ Vân Sơ dường như đã nhận ra gì đó từ biểu cảm trên mặt anh ấy, cô không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, trầm giọng nói: "Kết quả thế nào?"
Tạ Dương Thanh vẫn đang cân nhắc xem bản thân nên nói thế nào, dù sao đây cũng không phải là vấn đề nhỏ bé gì.
Kỷ Vân Sơ cắt ngang suy nghĩ của anh ấy: "Không sao, anh cứ nói đi, tôi không sao."
Tạ Dương Thanh thở dài, giọng trầm xuống: "Thể chất của cô có chút thay đổi."
Kỷ Vân Sơ không hiểu: "Ý anh là sao?"
Tạ Dương Thanh nói: "Có lẽ cô sẽ phân hóa lần nữa."
Phân hóa lần nữa...
Kỷ Vân Sơ ngơ ngác nhìn Tạ Dương Thanh, môi run rẩy, cứng họng.
Giới tính đầu tiên của một người được xác định ngay vào lúc sinh ra, nhưng giới tính thứ hai thì lại không được xác định cho đến khi 15 tuổi.
Quá trình thay đổi từ không có thuộc tính sang một thuộc tính nhất định của ABO được gọi là phân hóa.
Sự phân hóa vào năm 15 tuổi thực chất cũng chỉ là một giai đoạn của tuổi dậy thì mà thôi, do đó nếu đã phân hóa vào giới tính đó thì đến chết cũng mang giới tính đó theo cùng.
Thế nhưng sự phân hóa lần hai này thường lại là sự chuyển đổi giữa các AO.
Đó là từ Alpha phân hóa sang Omega, hoặc là từ Omega phân hóa sang Alpha.
Chỉ là sự phân hóa này không phổ biến cho lắm, trong hàng trăm ngàn người thì mới có một người bị.
Kỷ Vân Sơ không ngờ rằng mình lại may mắn thế, bây giờ cô là một ngươi trong hàng trăm ngàn kia rồi.
Cô đã sống dưới giới tính Omega trong nhiều năm như vậy, còn đã chấp nhận số phận của mình rằng mình sớm muộn gì cũng kết hôn với một Alpha.
Thế mà ông trời lại trêu đùa cô.
Giờ cô lại phân hóa lần hai?
Đầu óc của Kỷ Vân Sơ rất loạn, nhưng cô buộc mình bình tĩnh rồi suy nghĩ về bước đi tiếp theo.
"Bác sĩ có nói mất bao lâu để hoàn toàn phân hóa không?"
Tạ Dương Thanh gật đầu, cảm thấy Kỷ Vân Sơ rất lý trí.
Kỷ Vân Sơ chắc chắn sẽ có thể xử lý tốt mọi việc.
"Có lẽ là trong vòng một tháng."
Một tháng.
Không có nhiều thời gian cho lắm.
Kỷ Vân Sơ vẫn chưa nói với ba mẹ cô về chuyện này, nhưng chắc chắn là, nhà họ Kỷ sẽ không cho phép cô kết hôn với một Alpha, và tương tự, nhà họ Chu cũng không thể chấp nhận một con mình cưới một Alpha khác.
Ban đầu hai nhà thông gia chỉ là muốn tăng cường thế lực, song phương đều có lợi.
Nếu Kỷ Vân Sơ đã phân hóa thành Alpha.
Cô sẽ phải suy xét cho nhà họ Kỷ và bản thân mình.
Cô muốn hủy hôn với Chu Hòa.
Kỷ Vân Sơ nhìn Tạ Dương Thanh, hai người họ đồng thời lên tiếng:
"Giang Chi Lạc. "