Kỷ Vân Sơ quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, những giọt nước còn vương lại trên tóc nhỏ bắt đầu nhỏ giọt thấm vào chiếc khăn tắm.
Người phụ nữ nhanh chóng đi ra lấy điện thoại từ trong túi, lúc chờ đầu bên kia điện thoại bắt máy cô còn đi vào bếp rót cho mình một ly nước.
Sau hai tiếng tút tút, cuối cùng thì đầu bên kia cũng nhấc máy.
"Cô Kỷ?" Giọng nói của người kia là một chàng trai trẻ.
Kỷ Vân Sơ nhìn dòng nước nóng đang chảy vào ly, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, căn hộ này của cô vô cùng yên tĩnh,Kỷ Vân Sơ chỉ cần nói một cái thì đầu bên kia cũng nghe rất rõ ràng.
"Là tôi." Cô dừng lại, sau đó nói tiếp: "Tôi có chuyện muốn nhờ anh đây."
"Cô nói đi." Giọng nói của người đàn ông không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, ngữ điệu nghe rất nhẹ nhàng mà không mất sự cung kính.
Kỷ Vân Sơ cầmcái ly lên, uống hai ngụm cho ẩm giọng, sau đó nói: "Tạ Dương Thanh, tôi muốn anh giúp tôi điều tra một người."
"Người đó là đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ của Chu Hòa, cô ta tên Giang Chi Lạc."
Cô không né tránh khi nói về chuyện Chu Hòa nɠɵạı ŧìиɧ, như thể đây chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi.
Tạ Dương Thành là người được ba Kỷ Vân Sơ coi là thân tín, kể từ khi Kỷ Vân Sơ tốt nghiệp đại học năm 21 tuổi rồi gia nhập công ty thì Tạ Dương Thanh đã ở bên cạnh cô đến bây giờ.
Kỷ Vân Sơ chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của Tạ Dương Thanh, và cô cũng rất tin tưởng anh ấy cho nên cũng không muốn lòng vòng gì nhiều.
Người đàn ông quả nhiên không đặt bất kỳ câu hỏi nào, mà chỉ nhẹ nhàng: "Cô muốn có kết quả ngay lập tức à?"
Kỷ Vân Sơ hừ lạnh một tiếng, quả nhiên là tâm trạng bây giờ rất không tốt, ngay cả Tạ Dương Thanh ở đầu bên kia điện thoại cũng có thể nghe thấy.
Cô Kỷ có lẽ là bị tình địch kia chọc tức, hoặc là do vị hôn phu Chu Hòa kia bắt nạt, thế nên ngay giữa đêm hôm khuya khoắt như này mới gọi cho mình.
Một ý nghĩ như vậy bắt đầu hiện trong đầu Tạ Dương Thanh, nhưng nhanh chóng bị anh ấy xua đi.
Anh ấy cam kết nói: "Tôi sẽ gửi thông tin của cô ấy đến email của cô sớm nhất có thể."
Kỷ Vân Sơ miễn cưỡng đáp lại: "Đừng nói với ba tôi."
Tạ Dương Thanh cũng đồng ý: "Được."
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Vân Sơ lại ngồi xuống ghế sofa, hai chân cô bắt chéo, cơ thể thì thả lỏng ngồi dựa vào ghế sofa, trong đầu lại nghĩ đến hai người Giang Chi Lạc và Chu Hòa.
Chu Hòa kia chắc chắn là vẫn còn ở trong phòng, chính mắt cô nhìn thấy Chu Hòa bước vào căn phòng kia mà, người này không thể đột ngột biến mất như vậy chứ.
Kỷ Vân Sơ nhớ lại cảnh tượng hồi nãy, lúc bước vào cửa thì cô cũng chỉ nhìn sơ sơ bên trong, cũng đại khái hiểu được cách bài trí của căn phòng này. Thế nhưng cô lại không nhìn kỹ, nói không chừng chính vì thế nên bản thân đã bỏ sót qua chỗ nào đó.
Chuyện xảy ra tiếp sau khúc đó thì lại càng khiến Kỷ Vân Sơ không có tâm trạng gì để nhớ về Chu Hòa kia.
Bây giờ ngồi đây bình tĩnh suy nghĩ rõ ràng lại chuyện vừa rồi thì cô mới thấy được có rất nhiều chỗ sai sai.
Đánh ghen, Chu Hòa biến mất, Giang Chi Lạc bước vào kỳ phát tình, dường như giữa những chuyện này có mối liên quan mật thiết đến nhau, lại dường như đây chỉ là trùng hợp.
Mạnh Sở Ngư là bạn từ thuở nhỏ với cô, nên chắc chắn cậu ấy không làm hại cô đau, tóm lại thì vấn đề này cũng không liên quan đến Mạnh Sở Ngư.
Chu Hòa là kẻ đáng nghi nhất, lúc đó Kỷ Vân Sơ rõ ràng tận mắt nhìn thấy cô ta đi lên lầu, chắc chắn là muốn gặp ai đó.
Vậy chuyện Giang Chi Lạc phát tình kia, liệu có liên quan đến Chu Hòa không?
Một Omega cấp cao như thế rơi vào kỳ phát tình, còn Alpha cấp cao như Chu Hòa kia lại biến mất, bỏ lại mỹ nhân như vậy, dùng cái móng chân cũng thấy chuyện này không có tí logic nào cả?
Kỷ Vân Sơ càng nghĩ, cô lại càng cảm thấy người đáng ngờ nhất là Giang Chi Lạc.
Mặc dù Giang Chi Lạc dường như chỉ là một Omega tay trói gà không chặt, nhưng Kỷ Vân Sơ luôn cảm thấy người kia trông rất khả nghi.
Vậy chắc có lẽ cô nên dành thời gian gặp mặt Omega trà xanh này rồi.
Kỷ Vân Sơ thở dài, sau đó đột nhiên cảm thấy tuyến thể sau gáy lại trở nên nóng rực.
Cô duỗi ngón tay ấn vào tuyến thể, hương đào ngọt ngào kia lại bắt đầu lan tỏa nồng nặc trong không khí, khiến nhiệt độ trong phòng khách lại tăng lên một chút.
Kỷ Vân Sơ cau mày, rốt cuộc là cô bị làm sao vậy?