"Cái gì?" Chu Hòa còn tưởng mình đã nghe lầm, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng xa cách của Kỷ Vân Sơ, cô ta lập tức hiểu người này đang nghiêm túc.
"Kỷ Vân Sơ." Chu Hòa cuối cùng cũng xé toạc lớp hình tượng bình tĩnh mọi ngày, cô ta nhíu chặt lông mày, nhìn Kỷ Vân Sơ với ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm.
"Cô có biết mình đang nói cái gì không?"
Cô ta biết Kỷ Vân Sơ không thích mình, nhưng cuộc hôn nhân của hai người bọn họ lại là sự hợp tác giữa hai gia đình. Ngoài chuyện này ra thì cô ta và Kỷ Vân Sơ cũng có mức độ phù hợp rất cao, thế nên về tình về lý thì việc Kỷ Vân Sơ hủy hôn với cô ta là chuyện bất hợp lý.
Chu Hòa không biết tại sao Kỷ Vân Sơ lại có những suy nghĩ như vậy, dù sao dưới cái nhìn của cô ta, Kỷ Vân Sơ khá là bình tĩnh và lý trí hơn những Omega khác, chắc chắn cô biết rõ hậu quả của chuyện hủy hôn là gì.
So với sự khó hiểu và tức giận của Chu Hòa, Kỷ Vân Sơ lại bình tĩnh hơn nhiều. Dưới ánh mắt đăm đăm của Chu Hòa, cô thậm chí còn cầm tách cà phê lên uống cạn một hơi.
Phản ứng của Chu Hòa hoàn toàn nằm trong dự liệu của cô.
Kỷ Vân Sơ trông khá bình tĩnh, bộ dạng trông rất ung dung không vội.
"Chu Hòa, cô biết tôi đang nói cái gì mà."
"Tôi muốn hủy hôn với cô."
Chu Hòa lại nghe thấy câu này từ trong miệng cô, cô ta không khỏi hít sâu một hơi, bắt đầu cảm nhận đầu giật giật đau đớn.
Đặc biệt là cái thái độ ung dung nhàn nhã kia của Kỷ Vân Sơ, Chu Hòa chỉ cảm thấy mình giống như một tên hề mua vui trước mặt Kỷ Vân Sơ vậy.
"Tại sao cô lại muốn hủy hôn với tôi?"
Kỷ Vân Sơ cũng không tính nói nhảm với cô ta, cô đặt tách cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ lúc quyết định thông gia, chúng ta đã thảo luận riêng về chuyện không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau, phải không?"
Chu Hòa đột nhiên giật thót, như thể cô ta đã hiểu Kỷ Vân Sơ muốn nói gì: "Cô có ý gì?"
Cô ta thật sự không biết chuyện tình cảm của mình với Giang Chi Lạc đã bị rất nhiều người biết, dù sao trước mặt Chu Hòa cũng không ai dám nhắc tới, nhưng chắc chắn sẽ có người thầm chế nhạo Kỷ Vân Sơ.
Chu Hòa mãi mãi cũng không biết được, hành động của mình đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô.
Kỷ Vân Sơ không trả lời câu hỏi của cô ta, cô chỉ cười khẽ một cái, nhưng đôi mắt lại không ẩn chứa ý cười: "Có lẽ là do ngay từ đầu tôi không nói rõ với cô."
"Ý của câu không can thiệp ở đây, là chỉ việc riêng của chúng ta, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể cắm cho tôi một cái sừng."
Chu Hòa chậm rãi thở ra một hơi, cô ta dựa lưng vào ghế, kiên định nhìn Kỷ Vân Sơ: "Tôi không cắm sừng cô."
Cô ta và Giang Chi Lạc vẫn chưa tiến đến một mối quan hệ nào cả, nói đúng ra, Chu Hòa vẫn đang theo đuổi Giang Chi Lạc, và Giang Chi Lạc chưa bao giờ cho cô ta một câu trả lời rõ ràng hết.
Kỷ Vân Sơ từ chối cho ý kiến, ánh mắt dời ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trờ ấm áp rọi lên bàn, phản chiếu ra một màn sáng rực rỡ.
Lúc này giọng nói của Kỷ Vân Sơ cũng vang lên, bình tĩnh như một đầm nước không gợn sóng, tấu một khúc nhạc hài hòa với ánh chiều tà.
"Cô có biết có bao nhiêu người cười nhạo tôi vì chuyện đó không? "
Ánh mắt Chu Hòa lộ ra vẻ kinh ngạc, cô ta thật sự không biết. Ngày nào cũng bận rộn với công việc, thời gian rảnh rỗi ít ỏi cũng được trao cho Giang Chi Lạc, cô ta nào có lòng dạ nghĩ đến mấy chuyện này cho Kỷ Vân Sơ được chứ.
"Xin lỗi, là lỗi của tôi." Giọng điệu của Chu Hòa lộ ra sự bực bội.
Kỷ Vân Sơ biết, cô ta không phải đang bực bội khó chịu vì bị phát hiện chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, mà cô ta đang bực vì mình không đủ thận trọng, bị người ta phát hiện.
Đặc biệt là bị vị hôn thê phát hiện.
"Chu Hòa, tôi cũng không thích cái giác mà đầu mọc sừng tí nào. Nếu cô thích Omega đó đến thế, vậy tại sao chúng ta không hủy hôn, rồi tôi sẽ thành toàn cho cô."
Chu Hòa hơi lo lắng, đương nhiên cô ta thích Giang Chi Lạc, nhưng cô ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy hôn với Kỷ Vân Sơ.
Không chỉ bởi vì cuộc hôn nhân có lợi cho gia đình hai bên, mà còn bởi vì độ phù hợp của cô với Giang Chi Lạc không cao bằng cô với Kỷ Vân Sơ.
Từ quan điểm khoa học, độ phù hợp giữa các AO càng cao, những đứa trẻ được sinh ra lại càng thông minh xuất sắc.
Dưới đủ loại cân nhắc, Chu Hòa thật sự không muốn hủy hôn với Kỷ Vân Sơ chút nào.
Sau một hồi bối rối, cô ta nhanh chóng đưa ra một cái cớ: "Có lẽ thái độ của tôi đối với em ấy khiến người khác hiểu lầm thôi. Tôi thừa nhận rằng mình thích em ấy, nhưng em ấy cũng đâu có chấp nhận tôi đâu, lúc đó bọn tôi chẳng có quan hệ gì hết."
Kỷ Vân Sơ bật cười thành tiếng, càng nhìn vẻ mặt Chu Hòa thì cô lại càng khó chịu.
"Nếu cô không tin, tôi có thể gọi em ấy đến." Bàn tay Chu Hòa siết chặt.
Đây là phương án xấu nhất, Chu Hòa cũng không muốn dùng đến nó tí nào.
Bởi vì cô ta không chắc là Giang Chi Lạc có chịu phối hợp hay không.
Mặc dù đã theo đuổi Giang Chi Lạc hơn 2 tháng, nhưng Chu Hòa vẫn không biết gì nhiều về Omega trông có vẻ trầm lặng và hiền lành này. Rõ ràng là một người hiền lành và điềm tĩnh, nhưng đôi khi ngay cả Chu Hòa cũng không thể đoán được suy nghĩ của em.
Kỷ Vân Sơ nghe vậy thì nâng mắt lên liếc Chu Hòa một cái, vẻ mặt cô ta trông rất nghiêm túc tự nhiên nhỉ, như thể cô ta không nói dối vậy.
Nhưng Kỷ Vân Sơ cũng không quan tâm đến chuyện quan hệ của hai người bọn họ đã đi đến đâu rồi, cô chỉ biết Chu Hòa nɠɵạı ŧìиɧ thôi, thế là đủ rồi.