Hôm nay Ninh Túc Yên lên núi hái thuốc, dưới chân núi chỉ còn lại Ninh Thư Ca cùng Thạc Điền, hai người tiến tới nhà tranh gần đó định bụng nghỉ ngơi một hồi cho đỡ mệt. Thời tiết nóng bức, Thư Ca chỉ mặc một kiện y phục màu lục nhạt bằng lụa mỏng, khuôn ngực đầy đặn cùng cặp mông căng tròn cứ thoắt ẩn thoắt hiện giữa làn váy.
Ánh mắt Thạc Điền chỉ vô tình đảo qua mà đã không nhịn được dán chặt lên cơ thể Thư Ca. Hắn cùng Ninh Túc Yên thành thân đã hai năm, mỗi ngày đều đặn cùng nhau ân ái hai lần đã bắt đầu có chút chán ngấy rồi, sớm đã bắt đầu động tâm sắc ý với muội muội bên cạnh Ninh Túc Yên là Thư Ca ngây thơ non nớt lại vô tình tản ra một loại quyến rũ chết người này.
Nhìn Thư Ca xem, người cũng như tên, da thịt vừa trắng lại mềm mại vô cùng, nghĩ đến việc cùng nàng ta đắm chìm một phen, hẳn là sẽ rất chặt, chặt đến mức sảng khoái không lời nào tả siết.
Thư Ca đương nhiên biết Thạc Điền đang nhìn chằm chằm mình, cũng bắt đầu rục rịch động tâm, vờ như vô ý đem vạt áo trước ngực kéo xuống thêm một chút nữa.
“Tỷ phu (anh rể - từ ngữ xưng hô thời cổ đại), người mau giúp muội nhìn thử một chút, có phải là có chỗ nào bị sâu đốt rồi hay không, muội muội cảm thấy có chút ngứa.”
“Đâu? Chỗ nào? Chỗ nào của muội ngứa.”
Thạc Điền nghe thấy vậy liền lập tức bước nhanh đến gần nàng, Thư Ca chậm rãi dùng tay kéo vạt áo lên lộ ra yếm lụa màu trắng bên trong. Hiện ra trước mắt hắn là hai nơi căng tròn nhô lên cao đang được yếm lụa bao bọc, trong đầu hắn liền cảm thán một câu, lớn như vậy nếu như chạm vào hẳn là sẽ rất thích.
Thư Ca một bên vừa vén áo, một bên vừa thẹn thùng mà cúi mặt nói: “Ở đây, chính là ngứa ở bên trong, muội không thể tự xem được, đành nhờ tỷ phu vậy. Ôi, thật là ngượng ngùng chết mất.”
Thạc Điền nghe vậy liền cười nói: “Thư Ca không cần phải cảm thấy ngượng ngùng, tỷ phu là đại phu, ngày thường xem bệnh cũng đã từng xem qua cơ thể nữ nhân, muội là muội muội của nương tử ta, không cần phải ngại với tỷ phu.”
Thư Ca vẫn thẹn thùng cúi đầu nói: “Cái đó... nếu không thì tỷ phu giúp muội cởi ra xem thử xem, Thư Ca thực sự không dám. Lỡ như về sau tỷ tỷ có quở trách muội thì muội liền nói là tỷ phu cởi ra để giúp muội xem bệnh.”
“Được được được. Thư Ca hãy nhắm mắt lại, tỷ phu giúp muội cởϊ áσ rồi xem thử xem chỗ nào của muội bị sâu cắn.”
Thư Ca ngồi dưới đất, quay đầu đi nhắm mắt lại. Nàng biết đôi tay Thạc Điền đang lần ra sau gáy để cởi dây yếm. Không lâu sau trước ngực nàng liền trở nên lành lạnh, yếm lụa vừa được cởi xuống lộ ra nửa người trên trắng như tuyết của nàng. Thư Ca có thể nghe được âm thanh nuốt nước miếng của Thạc Điền, nàng tự biết dáng người của chính mình so với tỷ tỷ nàng chỉ hơn chứ không kém, biểu hiện vừa rồi của tỷ phu khiến nàng hài lòng thầm cười trộm một tiếng.
Thạc Điền hai mắt đăm đăm mà nhìn chằm chằm đôi phung nhũ của Thư Ca, tuy rằng không lớn bằng Ninh Túc Yên nhưng cũng cực kỳ đầy đặn, hai trái anh đào màu hồng nhạt nở rộ trên làn da tuyết, nhìn qua đã đoán được trước nay chưa ừng có người được liếʍ qua, nhỏ nhắn kiều nộn thật đáng yêu. Thạc Điền nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh cũng trở nên trầm khàn: “Thư Ca ngứa chỗ nào vậy?”
Thư Ca cố ý mập mờ nói: “Tỷ phu, người xem chỗ nào hồng thì chính là chỗ đó bị sâu cắn đến ngứa.”
“Ồ, là chỗ này sao?” Thạc Điền duỗi tay trực tiếp nắm lấy núʍ ѵú màu hồng nhạt của nàng, nhẹ nàng niết một cái. “Toàn thân muội có mỗi chỗ này là hồng.”
“Ưmmm.... Chính là chỗ đó, tỷ phu vừa chạm vào Thư Ca lại càng thấy ngứa.”