Báo Thù Không Thể Loại Diệt Toàn Gia Ấy

Chương 8: Phiên Ngoại 2

5.

Ta ở Dương Châu ăn chơi rượu chè quá độ.

Vừa nghĩ làm sao để xin nương tha thứ cho ta.

Rốt cục cũng có một ngày Bùi Lăng nói ta biết, hắn đã điều tra xong.

"Nương nàng kinh doanh ở Dương Châu rất tốt, gần như những người có thân phận ở Dương Châu đều đưa nữ nhi và con dâu tới chỗ người học nghệ."

Người đang cố trở nên mạnh mẽ.

Vì để tương lai ta sẽ có nơi để về.

Ta nói: "Ta không cần!"

Bùi Lăng bất đắc dĩ nói: "Năm đó người là thϊếp thất của phủ thừa tướng, đã dùng mạng bảo vệ nàng. Bây giờ người biết mình sẽ liên lụy nàng, người sẽ không cùng nàng về kinh đâu."

Hắn nói: "Nàng nên tác thành cho người."

Xóc quẻ không ra lòng người.

Năm đó không thể bảo vệ nữ nhi, nỗi đau ấy còn đau hơn lúc bị móc mắt.

Nghe xong những lời này, ta nghiêm chỉnh ăn hết bàn thịt kho tàu.

Sau đó ta suốt đêm đi tới phòng người, dập đầu một cái.

Nương cảm thấy ta còn nhỏ, sợ ta nghĩ không thông, nên nhẫn nhịn không gặp ta.

Ta ở trước cửa gọi: "Nương! Chờ con lợi hại hơn chút, con sẽ tới đón người!"

6.

Hoàng thượng thấy ta một mình trở về, liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn rất biết chịu đựng, chỉ nói là: "Quan hệ mẹ con, trẫm hiểu, thế nhưng trẫm kiến nghị ngươi vẫn nên từ từ..."

Xem ra hắn đã sớm nói với nương ta rồi.

Bùi hoàng hậu thấy ta, lại đa phần là khϊếp sợ.

"Sao ngươi lại mập thêm 3 vòng rồi?"

Ta: "?"

Sau đó trong kinh thành đột nhiên có tin đồn, Bùi tướng quân hộ tống quốc sư tới Dương Châu, lúc về quốc sư đã mang thai con của Bùi tướng quân.

Ta tức giận, giục Bùi lăng: "Ngươi đi giải thích đi!"

"À."

Bùi Lăng tiến cung giải thích, không hiểu sao lại bị đánh 30 trượng.

7.

Ta cứ nghĩ đây chỉ là chuyện cỏn con.

Ta có mang thai hay không, chẳng nhẽ còn không giải thích được à?

Cũng không cần chờ 10 tháng, 1 tháng nữa ta gầy đi, bụng lại như bình thường.

Thế nhưng vết thương cũ của Bùi Lăng chưa lành lại bị đánh, nghe nói còn là cái loại đánh tới ch ấy, Bùi hoàng hậu tức tới bệnh luôn.

Ta tiến cung đến xem nàng, nàng buồn bã nói cho ta biết Bùi lăng nháo muốn thành hôn ta.

Ta nói: "Ta là quốc sư, không thể gả quyền thần."

Thực ra ta đã đạt được ý nguyện, làm quốc sư hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng thiên nhãn ta đã khai không thể móc bỏ, năng lực xóc quẻ của ta cũng chẳng thế biến mất.

Người như vậy, làm sao dám gả ngoại thích quyền thần.

Kể cả hoàng thượng chịu, các đại thần cũng không chịu.

Ta báo thù, đánh đổi bằng chung thân đại sự cả đời.

Ta nói: "Từ ngày ta xuống núi, ta đã biết ta không thể quay đầu rồi."

Nghe xong lời giải thích của ta, Bùi hoàng hậu dần dần bi quan..

"Không được, giờ ngươi vẫn còn cơ hội để quay đầu, bổn cung đi tranh vì ngươi!"

Nàng nói nghe rất thô bạo.

Kết quả thủ đoạn của nàng lại là...... Đi cãi nhau với hoàng thượng?

Ba ngày cãi 1 trận nhỏ, năm ngày cãi 1 trận lớn.

8.

Bùi Lăng xuất chinh.

Trước khi rời đi, hắn hỏi ta một câu.

"Đồ lừa đảo, nàng có nhớ ta không?"

Ta nhìn nam nhân đang bò trên tường phủ quốc sư.

Dù hắn đang một chân bên trong, một chân bên ngoài tường.

Nhưng dưới ánh trăng sáng, trông hắn vẫn mê người như vậy.

Ta không tình nguyện nói: "Ừ......"

Hắn nói: "Nói to chút."

Ta xoay lưng: "Không muốn."

Hắn cũng không nói gì, quay người rời đi rồi.

Ta đứng dưới chân tường, nhỏ giọng nói: "Bùi Lăng, ở trên chiến trường, chàng phải chuyên tâm......"

Hòa Diệp sư huynh đột nhiên nói ra: "Vì sao không bốc một quẻ, nhìn nhân duyên?"

Ta sợ hết hồn: "Không bốc!"

Có câu là "quẻ không dám tính hết, sợ thiên đạo vô thường".

Tình không dám xem sâu, sợ là giấc mộng dài.

Hòa Diệp nói: "Vậy để ta bốc."

Ta vội tới mức bịt kín tai: "Huynh đừng nói muội biết."

Hòa Diệp: "Đừng để hắn mang binh nữa."

Ta nói: "Chàng gánh vác vinh nhục của Hầu phủ, huống hồ biên giới cần chàng dẫn binh."

Hòa Diệp thừa dịp ta chưa sẵn sàng, đột nhiên nói một câu: "Đại cát."

Nàng còn nói: "Nếu hắn thực sự có thể dọn sẵn một đường vì muội, ta cũng sẽ yên tâm giao muội cho hắn."

Không thể! Căn bản không khả năng!

Đây rõ ràng chính là một cái ngõ cụt.

Đáng giận là sau khi khuyên ta mấy lời này, chưa tới hai ngày sau, huynh ấy đã vác bịch hành lý nhỏ, tiêu sái đi chu du khắp nơi.

9.

Bùi Lăng xuất chinh bảy năm.

Bảy năm qua, hoàng thượng không để cho ta bói quẻ dù chỉ một lần.

Hắn đúng là một vị hoàng đế kiên cường, người như thế gần như không có uy hϊếp gì.

Ta nhìn Bùi hoàng hậu cãi nhau.

Lúc mới đầu còn khóc lóc om sòm, cãi nhau ỏm tỏi, sau đó lại đổi thành dụ dỗ lấy lòng hoàng thượng.

Còn học được mấy trò "có thể làm phu quân nói gì nghe nấy".

Nàng thật sự...... Rất quyết tâm.

Rõ ràng không có chút tâm cơ nào, còn mộng tưởng hão huyền đấu thắng đế vương?

Những thành quả khác thì không thấy, chỉ thấy nàng dâng dê vào miệng cọp...

Lần đầu mang thai song sinh, trưởng công chúa và nhị hoàng tử.

Lần thứ hai mang thai là tam hoàng tử.

Lúc Bùi Lăng trở về, trong bụng nàng lại có một đứa nữa.

Lần này mang bầu, cơ thể nàng không giống trước kia, một ngày khóc 3 cữ, khóc xong còn ném đồ loạn xạ.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy hoàng thượng thì càng cáu hơn.

Thế nên lúc hoàng thượng ra khỏi thành 30 dặm để nghênh đón Bùi Lăng, phải đắp 10 lớp phấn mới che được vết bầm trên trán.

Hoàng thượng bảo ta đi theo.

Ta ngồi một chiếc huyền phượng màu xanh, nhìn tướng quân đi ra từ đám người.

Trước mặt quần thần bách tính, chàng dâng binh phù cho hoàng thượng.

"Hồng phúc của hoàng thượng che chở, đại quân đã dẹp yên biên quan, thần, nguyện cởi giáp về quê."

Hoàng thượng dối trá đẩy đưa một hồi: "Sao ái khanh lại nói những lời này? Binh phù trong tay ái khanh, trẫm yên tâm."

Bùi Lăng quay đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực.

"Hy vọng hoàng thượng tác thành. Thần chỉ mong có thể định cư ở kinh, không ra ngoài nữa."

Hoàng thượng tác thành, sao sẽ không tác thành cơ chứ?

Biên quan đã yên bình, Thát Lỗ* bị đẩy tới khu đến sa mạc.

(thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay)

Chí ít trong vòng hai mươi năm, biên quan sẽ luôn an bình.

Chàng cởi giáp từ quan, ngay dưới mắt quân thượng, vạn sự bình an.

Không cần chàng nói, ta cũng hiểu.

Đây chính là đường lui chàng dùng cửu tử nhất sinh đổi lấy đường lui cho ta.

"Bùi Lăng..."

Ta gọi chàng.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn ta.

Ta rất kích động, tim đập rất nhanh, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi.

Hoàng thượng nhìn ta: "Quốc sư có gì muốn tặng cho Bùi khanh?"

Ta thật căng thẳng.

"Ta, ta, ta không có."

Hoàng thượng cười nhìn ta: "Thật sự không có?"

"Không có, à, đúng rồi, ta có cả một đời, muốn tặng cho Bùi Lăng."

Ta còn tưởng chàng sẽ căng thẳng như ta!

Ai biết chàng không hề!

Chẳng những không căng thẳng, còn cười vô cùng đắc ý!

Rất là đắc thắng!

Tiếng cười ma quỷ của hoàng thượng gần như xuyên qua tai ta.

"Trẫm, ân chuẩn!"