Báo Thù Không Thể Loại Diệt Toàn Gia Ấy

Chương 3

11.

Bùi hoàng hậu gọi tất cả mọi người trong cung ra, xếp hàng cho ta xem tướng.

Tổng cộng ta thấy được 12 người "không hợp tướng hoàng hậu".

Từ Nguyên Điện hỗn loạn 2 ngày.

Bọn họ nói chuyện luôn né tránh ta, nhưng ta nghe thấy được, đều là gian tế cung khác xếp vào.

Mặt khác, ta tra ra lư hương, bình hoa đều có vấn đề.

Loại bỏ những thứ đó, sức khỏe của hoàng hậu ngày càng tốt hơn.

Lỗ mama xin hoàng hậu tạm nhịn trước, đừng làm hỏng ván cờ này.

Nhưng không khuyên nổi.

Hoàng hậu tức giận: "Dám to gan mưu hại trong cung, cơn giận này, bổn cung không nuốt nổi!"

Lỗ mama nhanh trí, gọi ta vào cung trong đêm, xóc một quẻ.

Tia sáng trong điện le lói, ta dùng bàn tay nhỏ lắc lắc hộp quẻ.

"Không may mắn." Ta nói.

Bùi hoàng hậu cau mày: "Vì sao?"

Ta nói: "Quẻ này tên là hỏa phong đỉnh, đỉnh vốn dĩ cao quý đại các, nhưng ngày tháng không tốt, chưa tới thời cơ."

Lỗ mama liền vội vàng nói: "Là sao?"

"Chín tư. Gãy chân vạc, lật đổ được người của gia tộc quyền quý, trên người cũng bị vấy bẩn, có hung."

Lỗ mama nhìn về phía hoàng hậu.

Nội gián lần này, có 6 người liên lụy tới phi tần, hơn nữa đều đươc sủng ái.

Với tính cách của hoàng hậu, tất nhiên sẽ là đánh ch..ết bọn họ.

Bùi hoàng hậu lấy lại bình tĩnh: "Khi nào chuyển cát?"

Ta đưa tay bới những đồng tiền xu một hồi: "Mùng sáu."

Ánh mắt Bùi hoàng hậu nặng nề: "Bổn cung, chờ được."

Lỗ mẹ thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía ta.

Ta cẩn thận từng tí nói: "Mama, ta xuống núi được ba ngày rồi......"

Hoàng hậu sững sờ: "Ngươi muốn đi? Không được, ngươi vẫn chưa thể đi."

Ta mếu máo.

Lỗ mẹ lập tức phản ứng lại: "Sáng mai ngày tiểu sư phụ được ăn thịt kho tàu nhỉ?"

Ta oan ức nói: "Là ngày hôm nay."

"Vậy sáng mai......" Bà xem sắc mặt ta, "Bây giờ?"

Ta nín khóc mỉm cười: "Ừm!"

12.

Mùng 6.

Hoàng hậu đánh những gián điệp kia đầy thương tính, ném về các cung.

Tạ Ngọc Uyển lập tức bắt được cơ hội.

Nàng ta sai Trương tiệp dư tới khóc lóc kể lể trước mặt hoàng thượng, nói không biết hoàng hậu có ý gì, sợ bản thân không còn sống được lâu nữa.

Cộng với sự "tàn bạo" trước giờ của hoàng hậu, quả nhiên hoàng thượng đã nổi giận, đùng đùng chạy tới Từ Nguyên Điện.

Hoàng hậu lại gấp gáp ra đón.

"Bệ hạ! Thần thϊếp muốn bẩm báo tin từ Tây Bắc về!"

Hoàng thượng sững sờ, bị được quốc sự dời đi sự chú ý.

Bùi hoàng hậu chỉ chỉ sau tấm bình phong: "Hoàng thượng, ngài nhìn đi."

Ta sợ hãi ló đầu ra.

Bùi hoàng hậu: ".....Hòa Kinh, đừng sợ, đây là hoàng thượng, ngươi mau tới đây, lặp lại những gì ngươi mới nói với bổn cung đi."

Mấy ngày nay ta đều ở bên canh nàng, nàng biết lá gan ta còn nhỏ hơn cả gà.

Hoàng đế trẻ tuổi nhìn ta, vẻ mặt hơi phức tạp: "Nữ nhi Tạ gia? Cái người làm đạo sĩ kia?"

Bùi hoàng hậu nói: "Đúng vậy, đây là tiểu Ngũ của Tạ gia, hiện tại đã bái tiên sư làm sư phụ, đạo hiểu là Hòa Kinh."

Hoàng thượng trầm mặc, không biết hắn đang suy nghĩ gì, cơn giận quanh thân đột nhiên tiêu tán.

"Hòa Kinh, vừa nãy ngươi nói với bổn cung những gì?" Hoàng hậu gọi ta.

Ta trốn sau tấm bình phong, nhỏ giọng nói: "Ta, ta xem sao trên trời, sao Vũ Khúc bị khắc, đại tướng quân. đại tướng quân bỏ mình..."

Ánh mắt hoàng thượng chìm xuống: "Ngươi nói cái gì?"

Lúc này, An công công bên cạnh hoàng thượng hoảng loạn chạy vào: "Hoàng thượng, binh linh có báo!!"

Đại tướng quân Tây Bác Cổ Xung lâm trận bỏ chạy, dẫn tới toàn quân tổn hại hơn nửa, bị phó tướng Triệu Minh đâm ch..ết.

Hoàng thượng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía ta.

Ta sợ tới mức rụt người về sau tấm bình phong.

Lỗ mama vội vàng nói: "Tới, tới đây, tiểu sư phụ, lão nô đưa ngài đi ăn thịt kho tàu."

Ta dừng bước: "Tới ngày rồi sao?"

Lỗ mama muốn cười, nhưng bà không dám, hoàng thượng đang lửa giận ngút trời.

Bà nói: "Tới rồi, hôm nay là tới hạn rồi, lão nô nhớ kỹ giùm ngài rồi."

13.

Quân tình báo nguy, hoàng thượng lại không còn sức để ý tới chút chuyện nhỏ ở hậu cung.

Trên triều đình cãi nhau hơn nửa ngày, có người nói muốn nghiêm trị Phó tướng, có người nói nên để hắn lập công chuộc tội.

Tạ Ngọc Uyển phụng mệnh phụ thân thổi gió bên tai hoàng thượng, nói là dĩ hạ phạm thượng, nên phạt.

Tạ Thừa tướng cũng đã chuẩn bị ở tiền triều, chỉ chờ tin tức chém phó tướng Triệu Minh được truyền ra, thì sẽ tiến cử tướng dưới trướng mình.

Trong quá khứ, nàng ta ôn nhu hiểu chuyện, trước giờ đều thuận buồm xuôi gió, hoàng thượng đều trúng chiêu.

Nhưng hôm nay....

Dưới ánh nến tối tăm, hoàng thượng nhìn mỹ nhân tóc đen như mực, ánh mắt nặng nề.

Tạ Ngọc Uyển dịu dàng hỏi: "Hoàng thượng?"

Hoàng thượng nói: "Việc này, hoàng hậu cũng khuyên qua."

Đúng rồi, con trai Tây Bắc đại tướng quân Cổ Xung cưới nhị nương Tạ gia.

Nhưng cũng là họ hàng của hoàng hậu!

Tạ Ngọc Uyển suy đoán tâm tư của hoàng hậu, nhỏ giọng nói: "Lẽ nào nương nương cũng nghĩ như thϊếp?"

Hoàng thượng cười gằn: "Hoàng hậu nói, lâm trận bỏ chạy đáng ch..et! Bây giờ tiền tuyến căng thẳng, Triệu Minh dốc sức chống đỡ, nên lấy đại cục làm trọng."

Bình thường, vào lúc này, thấy hoàng thượng nổi giận, Tạ Ngọc Uyển nên biết lùi rồi.

Thế nhưng ai cũng có nỗi sợ.

Nỗi sợ của Tạ Ngọc Uyển, chính là phụ thân nàng ta, nàng ta không dám ngỗ nghịch.

Nàng nhắm mắt nói: "Thế nhưng hắn tự tiện gϊếŧ chủ tướng, thϊếp sợ hắn dẫn binh tạo phản......"

"Ai cho phép ngươi xen vào chuyện triều chính!"

Tạ Ngọc Uyển sợ tới mức quỳ xuống: "Thϊếp không dám, thϊếp sai rồi, thϊếp không bằng hoàng hậu......"

Nàng ta muốn nhắc nhở hoàng thượng, hoàng hậu cũng khuyên!

"Tất nhiên là ngươi không bằng hoàng hậu! Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, Tạ quý phi giáng làm mỹ nhân."

Cung nữ thϊếp thân Yên Vũ vội la lên: "Nương nương, hoàng thượng chưa từng đối xử với ngài như thế, không phải là hoàng thượng nhận ra ngũ tiểu thư..."

Tạ Ngọc Uyển lấy lại bình tĩnh: "Không đâu, chẳng qua là thời niên thiếu từng gặp 1 lần mà thôi."

Thực ra, so với thất sủng, nàng ta càng sợ không hoàn thành nhiệm vụ, rồi phải đối mặt với phụ thân nàng ta, thừa tướng Tạ Ân.

14.

Ngày hôm sau, tin tức Tạ quý phi bị giáng làm mỹ nhân đã truyền khắp cung.

Bùi hoàng hậu khóa kín cửa cung, vui vẻ ăn nhiều hơn 2 bát cơm.

Lỗ mama nhắc nhở nàng: "Nương nương, ngài đừng mừng vội, còn việc chưa làm đó."

Bùi hoàng hậu liếc mắt nhìn ta đang nằm nhoài làm bập bênh táo* bên cạnh.

(*枣磨搭)

"Hòa Kinh."

Ta mờ mịt quay đầu lại: "A?"

Bùi hoàng hậu đi tới, nghịch xíu là đã làm xong bập bênh táo cho ta.

Nàng nói: "Cùng bổn cung tới Ngự Thư Phòng một chuyến được không?"

15.

Hôm nay trên triều lại cãi nhau, hạ triều cũng lại tới Ngự Thư Phòng cãi nhau.

Hoàng thượng trầm mặt không nói lời nào.

An công công báo lại: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương dắt theo Hòa Kinh tiểu sư phụ đến rồi."

Hoàng thượng nói: "Tiến vào."

Chúng đại thần đều có chút giật mình, trước kia, những lúc thế này, hoàng thượng đều không cho hoàng hậu tiến vào.

Ta đi theo Bùi hoàng hậu tiến vào.

Đột nhiên thấy một nam tử trẻ tuổi đứng cạnh hoàng thượng, trong nháy mắt lúc hắn quay đầu lại, phía sau phảng phất có một con hổ trắng lớn nhào về phía ta.

"A!" Ta sợ tới mức ngã ra đất.

Bùi hoàng hậu vội vã tới dìu ta: "Hòa Kinh!"

Hoàng thượng cả kinh, vội hỏi: "Ngươi thấy cái gì!"

Hắn chú ý tới, thế tử Bùi Lăng - thế tử Bình Nguyên Hầu quay đầu lại nhìn ta một chút.

Mà hắn cũng biết, ta biết xem tướng.

Bùi hoàng hậu nửa đỡ nửa ôm ta, thấy ta run chân, liền ôm ta vào lòng.

"Hòa Kinh, không sợ, ngươi cứ nói đi, bổn cung ở đây."

Hoàng thượng có hơi kinh ngạc nhìn hoàng hậu.

Bùi Lăng là của đệ đệ ruột của nàng......

Lẽ nào, nàng không sợ tiểu đạo sĩ này sẽ nói, đệ đệ của nàng có ý định mưu phản sao?

Ta chỉ vào Bùi Lăng: "Hắn, hắn......"

"Làm sao vậy?" Bùi hoàng hậu cổ vũ hỏi.

"Đêm qua sao Bạch Hổ giáng thế, phá vỡ kết cục thất sát ở hướng tây bắc. Hắn, hắn chính là ngôi sao Bạch Hổ kia!"

Bùi hoàng hậu lập tức quay đầu: "Hoàng thượng, Lăng Nhi 15 tuổi mới bỏ võ theo văn......"

Hoàng thượng hỏi ta: "Ý của ngươi là, phái hắn xuất chinh, cục diện ở Tây Bắc mới có thể giải?"

Ta còn không chưa tiếng.

Lúc này, thừa tướng Tạ Ân đi ra.

"Hoàng thượng, Bùi Ngự sử vừa nãy vẫn đang giảo biện vì phó tướng, bây giờ lại liên hợp với hoàng hậu diễn vở kịch này, bụng dạ khó lường, kính xin hoàng thượng minh giám!"

Bùi hoàng hậu giận dữ: "Tạ Ân! Ngươi lớn mật nhỉ!"

Thừa tướng Tạ Ân quay đầu lại, đôi mắt như chim ưng, trừng mắt nhìn ta.

"Hoàng thượng, tên đạo sĩ này dám mê hoặc hoàng hậu, đáng chém!"

Hoàng hậu hít sâu một hơi: "Ngươi có biết nàng là ai......"

"Bất kể là ai, làm loạn triều cương đều đáng chết!"

Lời này cũng không biết là đang mắng ta, hay là đang mắng hoàng hậu.

Bùi hoàng hậu bị chọc tức không nhẹ.

Bùi Lăng trực tiếp quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần nguyện xuất chinh!"

"Hoang đường, ngươi mới 20 tuổi, lại bỏ võ theo văn nhiều năm......"

Bùi hoàng hậu trực tiếp ngắt lời: "Bổn cung lấy Phượng vị bảo đảm! Nếu Lăng Nhi thua trận, xin bệ hạ ban thưởng bổn cung một giải lụa trắng!"

Thừa tướng Tạ Ân: "......"

Hoàng thượng cũng rất giật mình: "Hoàng hậu, nàng biết nàng đang nói gì không? Bùi Lăng chưa bao giờ ra chiến trường, năm nay vừa nhược quán*!"

(* Con trai vừa tròn 20 thì gọi là nhược quán, còn được tổ chức quán lễ.)

Bùi hoàng hậu nhìn về phía ta: "Thần thϊếp tin tưởng Hòa Kinh."

Cuối cùng hoàng thượng thảo luận một hồi, chọn Bùi Lăng xuất chinh.

Bởi vì hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Triệu Minh không thể gϊếŧ.

Cổ Xung lâm trận bỏ chạy, lòng quân đại loạn, gϊếŧ Cổ Xung mới ổn định lòng quân.

Triệu Minh đã dâng tấu thỉnh tội, tiền tuyến đều đang chờ thánh chỉ của hoàng thượng.

Nếu có thể phái đại tướng mới tới, thì là chó mèo gì cũng được.

Hoàng thượng không nghĩ tới hoàng hậu có thể bất cần như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt hắn nhìn hoàng hậu cũng dần dần thay đổi.