Chẳng Đắm Chìm

Chương 27

Quan Nham trước giờ chỉ đánh chứ chưa từng tát hắn, Quan Thù ngoảnh mặt làm ngơ với dấu tay trên mặt. Lời thóa mạ của Thẩm Yểu tuyệt đối không khiến hắn nổi giận, chỉ nâng thủ chạm vào bên má bỏng rát.

Hắn không quá để ý, ngược lại kéo tay Thẩm Yểu qua. Quan Thù cúi đầu, hôn từng cái lên lòng bàn tay.

Thẩm Yểu lại nhíu mày, mạnh mẽ giật tay ra, không quá một giây lại bị Alpha nhẹ nhàng kéo lại.

Quan Thù nâng bàn tay cậu, mí mắt sắc bén rũ xuống. Hắn nâng tay Thẩm Yểu, nụ hôn hạ xuống càng lúc càng nhẹ, quý trọng giống như trong quá khứ.

Thẩm Yểu gập ngón tay lại, khóe mắt cậu còn vương giọt lệ chưa chảy hết, tựa viên pha lê trong suốt lạnh giá. Ánh mắt cậu lãnh đạm, giống như bất kể Quan Thù làm gì cũng không liên quan đến cậu.

Trong căn phòng yên tĩnh mà hỗn loạn, Quan Thù tránh khỏi ánh mắt Thẩm Yểu, lừa mình dối người ôm chặt cậu vào trong lòng.

Ôm đến chặt chẽ không kẽ hở, làn da trần trụi dán sát nhau. Quan Thù siết phần eo nhỏ gầy của Thẩm Yểu, nhẹ nhàng gác cằm lên người cậu, tham lam hôn hương vị trên thân cậu.

Hương hoa hạnh quấn quýt với cỏ hương lau, Quan Thù cảm thấy hương vị của bọn họ thực xứng đôi.

“Yểu Yểu......” Quan Thù gọi hết lần này đến lần khác, yêu thương lại triền miên; “Yểu Yểu.”

Hắn nghiêng mặt đi, nhắm mắt lại để không nhìn thấy tầm mắt lạnh nhạt của Thẩm Yểu, nhẹ nhàng dịu dàng hôn cậu.

Còn cẩn thận hơn cả khi bọn họ còn yêu đương tha thiết, mất rồi có lại luôn khiến người ta càng thêm suy tính thiệt hơn, hiện tại Quan Thù muốn để cho Thẩm Yểu cảm thấy hắn chỗ nào cũng tốt cả.

Sau khi hoàn thành ký hiệu vĩnh viễn, Quan Thù lại quay về như lúc trước kia. Hắn không còn nói một lời khó nghe nào với Thẩm Yểu, cũng không còn đối xử thô bạo với cậu nữa.

Ngoại trừ việc mỗi ngày hắn đều phải xác nhận ký hiệu vĩnh viễn của mình trên thân Thẩm Yểu vô số lần, dường như hắn lại một lần nữa biến thành con chó lớn trung thành chỉ thuộc về riêng cậu.

Omega sau khi bị ký hiệu vĩnh viễn hẳn phải quyến luyến Alpha, ở trường hợp hai bọn họ thì lại trái ngược.

Quan Thù bất cứ lúc nào cũng muốn ôm lấy Thẩm Yểu, hắn không muốn để Thẩm Yểu rời khỏi tầm mắt dù chỉ một phút đồng hồ.

Mỗi ngày hắn đều muốn tự tay rửa mặt đánh răng cho Thẩm Yểu, thay quần áo, nửa quỳ trên mặt đất đi giày cho cậu, thậm chí ngay cả thời điểm ăn cơm cũng đích thân đút cậu ăn. Vừa đút ăn, vừa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Yểu Yểu sao lại gầy như vậy chứ?”

Quan Thù cũng không giam hãm cậu suốt nữa, hắn sẽ dẫn Thẩm Yểu xuống tầng đi dạo, chỉ là đôi tay lúc nào cũng nắm chặt kéo Thẩm Yểu, đan xen mười ngón chặt chẽ với cậu.

Giả như có liếc mắt nhìn kẻ Thẩm Yểu nhiều hơn một cái, Quan Thù sẽ trừng trừng nhìn thẳng người kia, tràn ngập ý cảnh cáo. Hắn thần hồn nát thần tính, bất kể là Alpha hay Beta, thậm chí là Omega, ở trong mắt hắn đều tồn tại sự thèm khát Thẩm Yểu.

Ban đầu Thẩm Yểu cũng thử đối chọi với Quan Thù, khi Quan Thù quỳ trên mặt đất đi giày cho cậu, liền đá một cước sang. Lúc Quan Thù dỗ cậu ăn cơm, liền lạnh tanh mà hất đổ cả bát lẫn thìa.

Quan Thù chưa bao giờ nổi giận, hắn im lặng thu dọn hết thảy xong xuôi, sau đó lặp lại chuyện đang làm lúc trước.

Sau đó Thẩm Yểu liền mặc kệ Quan Thù.

Việc Quan Thù hay làm nhất chính là để Thẩm Yểu ngồi trên đùi mình, sau đó thiết tha ôm trọn lấy cậu từ phía sau, nói mấy lời như có như không ở bên tai cậu.

Thẩm Yểu không phản ứng lại hắn, hắn cũng có thể một mình lẩm bẩm hồi lâu.

Hắn nói: “Yểu Yểu, tớ không đến trường quân đội nữa nhé? Tớ chỉ muốn ở mãi bên cậu, một khắc cũng không muốn chia lìa với cậu.”

Quan Thù còn nói: “Chờ hai năm nữa cậu thành niên, lại tiếp hai năm nữa chúng ta sẽ đi kết hôn, được không?”

“Đến lúc đó mỗi ngày tớ đều ngắm cậu diễn, tớ sẽ không bỏ qua bất cứ buổi biểu diễn nào cả.”

Mỗi khi không nhận đáp án mà nôn nóng bất an, hắn sẽ giống như con chó hít ngửi tuyến thể của Thẩm Yểu, ngửi hương pheromone lưu lại bên trên.

Trống ngực bực dọc bất an sẽ chậm rãi bình ổn lại.

Đúng vậy, hắn đã ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn, Thẩm Yểu không có cách nào tiếp nhận ký hiệu của Alpha khác, cũng không có cách nào ở bên Alpha khác nữa.

Hắn ôm chặt Omega trong lòng, đơn phương tưởng tượng tương lai đẹp đẽ, cho dù Thẩm Yểu chưa từng đưa ra ý kiến nào đối với những ảo tưởng này.

Quan Thù không biết lấy ra một hộp nhẫn từ chỗ nào, vỏ hộp ngoài không biết đã trải qua chuyện gì, đã sớm nhăn nhúm thành một đống.

Nhưng mở hộp ra, chiếc nhẫn bên trong mới tinh, lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn. Chiếc nhẫn là loại thiết kế riêng độc nhất vô nhị, bên ngoài còn khắc hình hoa hạnh.

Đây là món quà Quan Thù vốn tính toán tặng cho Thẩm Yểu khi tốt nghiệp. Hắn sẽ đứng phía sau Thẩm Yểu tại trường bắn, nắm tay cậu, tặng quà cùng với lúc chĩa họng súng vào bia ngắm.

Hắn đã nghĩ kỹ lắm rồi, nếu Thẩm Yểu bắn trúng hồng tâm, thì sẽ là chiếc cúp cho cậu; nếu Thẩm Yểu chỉ bắn trúng bia, thì sẽ là phần thưởng khích lệ; nếu bắn không trúng, thì sẽ là giải an ủi cho cậu.

Dù sao bất kể kết quả thế nào, món quà này nhất định sẽ được Quan Thù tặng đi.

Song chiếc nhẫn này bị hắn vứt bỏ vào một ngày mưa, sau đó trong đêm khuya Quan Thù lại mò mẫm hết hai tiếng tìm lại nó.

Hiện tại hắn đeo chiếc nhẫn lên ngón tay trắng gầy của Thẩm Yểu, cỡ nhẫn là Quan Thù thừa dịp Thẩm Yểu ngủ mà trộm đo, hoàn mỹ vừa khít trên ngón tay cậu.

Ngón tay Quan Thù phát sinh cơn run rẩy rất nhỏ, hắn nâng mắt, không muốn bỏ qua bất cử sự biến hóa nào trên mặt Thẩm Yểu.

Thẩm Yểu nâng tay xòe năm ngón ra, mắt hơi hơi nheo lại, như đang tinh tế quan sát chiếc nhẫn dưới ánh đèn.

Cậu bất chợt quay sang, nhẹ nhàng thùy mị nở nụ cười với Quan Thù, ngay cả hai má lúm không quá rõ ràng trên gương mặt cũng hiện lên.

Trái tim Quan Thù thình thịch đập loạn, hắn nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Yểu, chẳng dám chớp mắt, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, nụ cười này sẽ lại tan thành mây khói.

Hắn khó lòng kiềm chế bản thân, ôm chặt cậu, cảm nhận ký hiệu vĩnh viễn lưu trên người Thẩm Yểu, như đang bấu víu lấy khúc gỗ trôi cuối cùng.

“Yểu Yểu...... Cậu với tớ bên nhau mãi mãi được không?”

Quan Thù không kiềm nổi niềm vui sướиɠ, cầm lấy tay Thẩm Yểu hỏi: “Cậu bằng lòng đeo nhẫn của tớ, có phải vẫn còn có chút thích tớ hay không!”

Thẩm Yểu không nói gì, vẫn chỉ cười với hắn. Quan Thù lại ôm chặt cậu, chìm vào niềm sung sướиɠ của một mình hắn.

Vào cái ngày một súng của Quan Nham bắn hỏng ổ khóa, trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn mờ tối. Quan Thù ngồi trên sofa ôm Thẩm Yểu, tiếp tục ghé vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng thì thầm, nghe thấy động tĩnh cũng chẳng buồn nâng đầu lên.

Hắn biết Quan Nham sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện sự bất thường, trừ phi hắn mang theo Thẩm Yểu bỏ trốn. Nhưng hiện tại hắn còn quá nhỏ, hắn không có tiền, cũng không có quyền, trên đường sẽ không chăm sóc tốt được cho Thẩm Yểu, hắn không nỡ để Thẩm Yểu bôn ba cùng mình.

Họng súng lạnh lẽo chĩa vào đầu hắn, Quan Thù vẫn ôm cứng lấy eo Thẩm Yểu, hắn biết kế tiếp sẽ phát sinh điều gì, cho nên càng thêm dùng sức ôm chặt Thẩm Yểu.

Như muốn nhét cậu vào trong thân thể.

Quan Thù ngẩng mặt, giọng điệu bình tĩnh nói: “Tôi không đến trường quân đội đâu.”

Hắn biết ký hiệu Thẩm Yểu vĩnh viễn là hành vi rất vô trách nhiệm, cho nên hắn lựa chọn không đến trường quân đội, hắn phải bầu bạn với Thẩm Yểu, phải vỗ về Thẩm Yểu.

Quan Nham rống giận: “Quan Thù! Mày có biết mình đang làm cái gì hay không?”

Đi theo sau ông có rất nhiều lính cảnh vệ, mấy Alpha đè Quan Thù xuống, mấy Alpha thì tiến lên trước nỗ lực lôi cánh tay hắn ra.

“Cút!” Quan Thù gầm thét điên dại, như muốn nứt mắt thét, “Đừng chạm vào cậu ấy! Đừng chạm vào Thẩm Yểu!”

Trong nháy mắt hắn bộc phát khí lực hất văng mấy Alpha đang đè mình, đầu ngón tay chạm vào góc áo phấp phới của Thẩm Yểu, hắn chợt thu tay tóm lấy.

Áo bị lôi tuột ra, cuối cùng ngón tay hắn bị người cứng rắn kéo mở ra từng ngón một.

Ngón tay cuối cùng là Thẩm Yểu tự tay gỡ ra.

Cậu đứng phía sau mấy Alpha, làn da trắng đến gần như trong suốt, trớ trêu sắc môi lại diễm lệ đến vô cùng, tựa đóa hoa hồng có gai sắc nhọn.

Sức lực của Quan Thù chẳng hề sụt giảm, hắn như con thú sa cơ bị bức đến đường cùng, hai mắt đỏ ngầu, nhìn khóa vào Thẩm Yểu gần trong gang tấc.

Hắn gào thét gọi tên Thẩm Yểu, trong đầu điên cuồng lặp đi lặp lại ý nghĩ duy nhất —— cướp lại Thẩm Yểu!

Quan Thù vài ba lần suýt nữa vùng vẫy khỏi sự chế ngự, mấy Alpha đổ mồ hôi đầu đầy, cuối cùng dưới ánh mắt ra hiệu của Quan Nham, trực tiếp dùng dùi cui điện.

Alpha phát sinh một hồi co giật dữ dội, ngón tay vẫn còn run rẩy vì di chứng, vẫn nỗ lực nhào tới bên Omega.

“Thẩm Yểu......”

Quan Nham quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Yểu một cái, đây là lần đầu tiên ông gặp bạn trai Quan Thù. Vốn dĩ là sẽ gọi ông bằng một tiếng chú, song cục diện hiện tại thế này, rõ ràng là Quan Thù đã làm ra chút hành vi súc sinh gì rồi.

Đặc biệt sau khi ông phát giác ký hiệu vĩnh viễn trên người Omega, sắc mặt ông sa sầm, ngón tay đặt trên cò súng suýt nữa thật sự bóp xuống.

Quan Nham nâng súng lục, trực tiếp dùng báng súng cứng chắc nện xuống đầu Quan Thù, phát ra tiếng vang chát chúa, hòa lẫn trong tiếng mắng nhiếc văng vẳng: “Đồ khốn kiếp này!”

Đầu Quan Thù vang lên ong ong, hắn cảm thấy máu chảy xuống từ thái dương, trong thoáng chốc ngơ ngẩn mất tỉnh táo.

Song rất nhanh, hắn lại mạnh mẽ vùng khỏi.

Hắn nghe thấy lời Quan Nham nói với Thẩm Yểu. Đầu tiên Quan Nham là hít sâu để bình tĩnh, bởi vì áy náy, giọng nói của ông mang sự nhẹ nhàng Quan Thù chưa từng nghe thấy.

“Cháu tên Thẩm Yểu phải không?”

Thẩm Yểu nhẹ nhàng mà đáp lời: “Vâng”

“Trước tiên chú xin thay mặt Quan Thù xin lỗi...... Là chú không dạy dỗ nó tử tế, cháu muốn trách phạt nó thế nào cũng được.” Quan Nham hít sâu nói, “Thằng khốn này đã ký hiệu cháu vĩnh viễn phải không......?”

Ông trầm mặc hồi lâu, hiện tại đó là một phiền toái rất khó giải quyết, rất nhiều Omega không có dũng khí thực hiện phẫu thuật loại trừ ký hiệu.

Quan Nham khẽ thở dài một hơi nói: “Chú không có ý cưỡng ép cháu ở bên Quan Thù, nếu cháu bằng lòng ở bên nó, chú sẽ dạy dỗ nó phải đối xử với Omega như thế nào một cách cẩn thận.”

“Còn nếu không, chú cũng chỉ có thể đưa cháu đi loại bỏ ký hiệu.”

Đồng tử Quan Thù chợt co rụt lại, hắn hoàn toàn mất đi lý trí, lại chỉ có thể vùng vẫy trên mặt đất kêu gào: “Không được!! Thẩm Yểu!!!”

Hắn thậm chí phóng ra pheromone, muốn dựa vào ký hiệu vĩnh viễn ảnh hưởng đến Thẩm Yểu, song Thẩm Yểu lại chỉ khẽ bịt chặt mũi lại.

Sự bất an mãnh liệt trong nội tâm dẫn đến sự bùng nổ bản năng cực hạn, hắn chợt lôi ngã một cảnh vệ trên lưng xuống, sau đó lại dùng cánh tay khóa chặt Alpha trước người, chuẩn bị trực tiếp hạ tử thủ.

“Câm miệng!”

May sao Quan Nham kịp thời rống giận nâng tay lên, nện cho Quan Thù một đấm cực mạnh.

Lần này Quan Thù gần như bất tỉnh, hắn vô lực nằm trên mặt đất, ngón tay lưu lại vết cào cùng dấu máu thật sâu trên mặt đất.

Quan Nham quay mặt nhìn về phía Thẩm Yểu, thấp giọng nói: “Thẩm Yểu, cháu cứ từ từ chọn, có thể chậm rãi suy xét.”

Thẩm Yểu yên lặng đứng cách đó không xa, cách Quan Thù một khoảng rõ ràng như ranh giới sông Hán Sở. Cậu nhìn xuống Quan Thù còn đang giẫy dụa thảm hại vô cùng, hiểu rõ ánh mắt Quan Thù nhìn về phía mình là mang hàm nghĩa gì.

Mong mỏi, hoặc như là khẩn cầu.

“Xin cậu......” Bản chất Quan Thù kiên cường hơn bất cứ ai, hắn chưa bao giờ phải cầu xin bất kỳ kẻ nào, hiện tại lại nói năng lộn xộn, “Thẩm Yểu...... Đừng......”

Trong khoảng thời gian này, hắn vốn phải là kẻ kiểm soát. Nhưng sự thật đã chứng minh, hẳn chỉ khống chế được thân xác Thẩm Yểu, bên chiếm quyền chủ động vĩnh viễn là Thẩm Yểu.

Là Thẩm Yểu quyết định muốn tiếp tục thích hắn hay không, là Thẩm Yểu quyết định muốn tiếp tục mối tình này hay không. Hắn muốn làm kẻ quan sát, nhìn Thẩm Yểu đau đớn lại sung sướиɠ, Trên thực tế người xem trò vui chỉ có mình Thẩm Yểu.

Hắn dựa vào ký hiệu vĩnh viễn mà tự dệt mộng cho mình, hắn tự tha thứ cho những thương tổn Thẩm Yểu đã làm ra, sau đó tự sắp xếp cho cả hai một tương lai tốt đẹp.

Hắn chỉ muốn dựa vào ký hiệu vĩnh viễn để giữ chân Thẩm Yểu, đây là con thuyền nhỏ duy nhất trên biển sâu của hắn có thể cập đến bến.

Hắn trăm phương nghìn kế muốn giữ lại Thẩm Yểu, nhưng ngay cả con thuyền nhỏ đó cũng có khả năng bị Thẩm Yểu tự tay trục xuất.

Quan Thù không biết đáp án của Thẩm Yểu, hô hấp đông đặc lại như đang chờ đợi lăng trì.

Thẩm Yểu nhìn Quan Thù, từ đầu tới cuối không dời tầm mắt. Cậu nhẹ nhàng chậm rãi mở miệng nói: “Không cần chờ đâu ạ.”

Lúc đó trong rất nhiều đối tượng yêu đương, đủ loại hình, đủ tính cách, cuối cùng cậu quyết định chọn Quan Thù, là bởi vì cậu chứng kiến Thẩm Thâm Miên trộm nhét thư tình vào trong ngăn kéo của Quan Thù.

Đây quả thật là một nguyên nhân trong đó, sau này cậu lại đυ.ng phải Quan Thù trong hẻm nhỏ, tựa như một sự trùng hợp trời định.

Trong phòng học cậu không giải thích, là do đã thi đại học xong, Thẩm Yểu vốn đã quyết định sẽ chia tay với Quan Thù.

Thật đáng tiếc, hình thức chia tay này không phải là điều cậu muốn.

Ban đầu khi cậu muốn giải thích thì Quan Thù không muốn nghe, ngược lại còn bịt miệng cậu. Nếu không muốn nghe, vậy dứt khoát khỏi nghe nữa đi.

Thời điểm bị Quan Thù giam hãm cậu cũng chẳng phải quá sợ hãi, bởi cậu đã sớm nhìn thấu Quan Thù, hắn căn bản không dám thương tổn cậu quá mức.

Chỉ là cậu hoàn toàn không dự đoán được Quan Thù thế mà lại trực tiếp ký hiệu vĩnh viễn cậu, hắn là tự làm tự chịu, cho nên phải nhận báo ứng này.

Còn về cái thở dài tiếc nuối kia, cậu không phải tiếc nuối cho mối quan hệ vỡ nát của bọn họ, là chỉ là thấy đáng thương cho Quan Thù.

Giọng nói của cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng mang theo sự quả quyết chẳng chút đắn đo: “Cháu muốn xóa ký hiệu.”

Thẩm Yểu đi theo sau Quan Nham ra khỏi cửa, phía sau là một tiếng thét gào tuyệt vọng, cậu nghe được Quan Thù gọi tên mình như trước.

Cậu đột nhiên nhớ tới gì đó, chậm rãi dừng lại bước chân.

Thẩm Yểu tháo chiếc nhẫn trên ngón tay xuống, sau đó quay mặt lại, liếc nhìn Quan Thù một cái cuối cùng.

Trên gương mặt Quan Thù là máu me đỏ sậm, hắn còn không ngừng giẫy dụa, tầm mắt cố chấp khóa trên mặt cậu.

Chiếc nhẫn là một tia hy vọng cuối cùng của Quan Thù, Thẩm Yểu thậm chí không trả lại nhẫn, mà vứt bỏ nó ngay trước mặt Quan Thù. Chiếc nhẫn tròn lăn xuống bậc thang, biến mất vào hư không.

“Thẩm Yểu......”

Khi cánh cửa khép lại, Thẩm Yểu nghe được Quan Thù gọi tên mình một lần cuối cùng.

Rất nhẹ.

Không nghe rõ là yêu, là hận, hay là buông tay.