Giang Ngọc Thục không vui nhìn về phía Kiều Nhi: “Rốt cuộc nha đầu mà ngươi tìm có làm việc được không? Cứ lóng nga lóng ngóng, có đáng tin cậy không?”
“Chẳng qua Thu Liên hơi nóng nảy một chút thôi, nhưng làm việc vẫn rất cẩn thận.”
Giang Ngọc Thục ừ một tiếng, lập tức nghĩ đến lời nói vừa rồi của Thu Liên.
“Nếu Giang Ngọc Thục thật sự che giấu hình nhân giấy, dám dùng cấm thuật này, chắc chắn lần này nàng ta sẽ chết trong tay ta. Ta không tin lần này Vương gia sẽ tiếp tục bao che cho nàng ta.”
Kiều Nhi vội hùa theo: “Lần này nhất định phải làm cho nàng ta không thể xoay người.”
Giang Ngọc Thục nhẹ nhàng vuốt bụng, hít sâu một hơi, nói: “Ta nhất định phải tĩnh dưỡng thân thể cho khỏe mạnh, sinh hạ hài tử này. Nếu nàng ta dám làm hại hài tử của ta, ta nhất định sẽ phân thây nàng ta thành trăm ngàn mảnh!”
Hài tử này là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta.
Khi Thu Liên rời đi ngay trong đêm, Thu Linh đã đứng bên ngoài chờ đợi, thấy nàng ta vào sân của Vương phi thì lập tức trở về báo cáo với Cẩm Tâm.
Quả nhiên là người của Giang Ngọc Thục.
Cẩm Tâm kéo tay Thu Linh, nói: “Ngươi là người thông minh, nếu đã đến chỗ ta thì chúng ta là một tập thể, nay Thu Liên muốn liên hợp với người ngoài hại ta, ngươi đã biết nên làm gì chưa?”
Thu Linh vội quỳ xuống: “Nô tỳ mặc cho Giang chủ tử sai khiến.”
Cẩm Tâm hài lòng gật đầu: “Được, thế thì chúng ta sẽ diễn một vở kịch.”
Sáng sớm, Thu Liên lập tức vào phòng hầu hạ Cẩm Tâm rời giường trang điểm. Rửa mặt xong, Cẩm Tâm chuẩn bị búi tóc, Thu Liên đang định dọn dẹp giường thì Cẩm Tâm vội can ngăn nàng ta, nói: “Không cần ngươi dọn giường, để ta tự làm là được, ngươi búi tóc trang điểm cho ta đi.”
Nghe vậy, Thu Liên đành phải dừng tay, quay sang trang điểm cho nàng.
“Chủ tử có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?” Thu Liên cười hỏi.
“Đi dạo một lát đi, cả ngày ở trong phòng mãi cũng ngột ngạt.”
Thu Liên vội hầu hạ nàng đứng dậy, đi ra ngoài. Chẳng qua đi đến nửa đường, Thu Liên lại nói mình đau bụng. Nghe vậy, Cẩm Tâm hơi nhướn mày, biết đây chỉ là cái cớ của nàng ta, nhưng nàng không vạch trần mà chỉ nói: “Thế thì ngươi trở về nghỉ ngơi đi, để Thu Linh đi theo ta là được.”
Thu Liên vội vàng vâng dạ, sau đó ôm bụng quay về.
Vừa trở về, nàng ta lập tức vào phòng Cẩm Tâm lục lọi trên giường, quả nhiên thấy một cái gói lớn, trong gói chứa hai con hình nhân giấy, một con viết họ tên và ngày sinh tháng đẻ của Vương phi, con còn lại viết Cao Trắc phi.
Thu Liên nào dám chậm trễ, vội vàng đến Tê Loan viện phục mệnh.
Chờ Thu Liên vừa rời đi, Liên Dung lập tức vào phòng thu dọn đồ vật, giao cho người của Liễu Trắc phi mang đi.
Liễu Trắc phi đã cài người vào phòng của Cao Trắc phi, chuyện kế tiếp cứ giao cho người của Liễu Trắc phi làm là được. Sau khi làm xong, nàng ấy nhanh chóng truyền tin cho Cẩm Tâm, sau đó mới có thể tiến hành bước kế tiếp.
Lúc này, Cẩm Tâm đứng chờ trước cửa hậu viện, một nha hoàn bước tới đưa một tờ giấy cho nàng, mở ra xem thì thấy trên giấy viết một dòng chữ: [Chỉ thiếu gió đông].
Mà gió đông này, sẽ do mình khơi mào.
Kế tiếp, nàng bảo Thu Linh đến chỗ con đường nhất định phải đi qua để chờ Cao Trắc phi trở về.
Hôm nay Cao Trắc phi lại về nhà, hầu như ba ngày sẽ về một lần, lần nào cũng sai người bẩm báo với Tê Loan viện một tiếng rồi đi luôn. Giang Ngọc Thục liên tục ám chỉ mấy lần, nhưng Cao Trắc phi hoàn toàn không để bụng, đến bây giờ thậm chí chờ khi mình hồi Vương phủ mới sai người đến Tê Loan viện bẩm báo.