Thấy họ không dám động thủ, Cao Trắc phi nhất thời nổi giận, quát lớn: “Làm gì? Còn không mau đánh đi! Nếu các ngươi không đánh thì mấy gậy còn lại hai ngươi chịu thay nàng ta nhé!”
Nghe vậy, gia đinh hơi bất an: “Lỡ làm Giang Thứ phi bị thương, Vương gia trở về trách tội thì nô tài không dám gánh vác trách nhiệm đâu ạ.”
“Cái thứ nhát như chuột! Ta sẽ chịu trách nhiệm! Đánh ba gậy còn lại lên người nàng ta! Không giữ quy củ thì không thành khuôn phép, cho dù Vương gia trở về cũng sẽ không nói gì đâu!”
Cẩm Tâm im lặng, vẫn ôm Liên Dung không buông tay.
Hai gia đinh đành phải đánh tiếp, chẳng qua không đánh mạnh mà chỉ thoạt nhìn như đánh rất mạnh, song khi chạm lên người nàng thì lực lượng đã giảm bớt rất nhiều. Đương nhiên, Cẩm Tâm cũng phải giả vờ như rất đau đớn, khiến Cẩm Tâm vui vẻ nở nụ cười, không nghi ngờ gia đinh cố ý nhẹ tay.
“Được rồi, chuyện người hầu của ngươi dám mạo phạm ta, hôm nay xem như đã khiển trách xong. Giang Thứ phi, sau này ngươi phải quản thúc nô tài của ngươi chặt chẽ hơn, nếu còn có lần sau thì không phải chỉ cần mười lăm gậy là xong đâu.”
Nói xong, nàng ta dẫn người về phòng mình.
Chờ Cao Trắc phi rời đi, hai gia đinh mới quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Giang chủ tử, xin ngài đừng trách chúng nô tài, chúng nô tài cũng bất đắc dĩ. Chúng nô tài còn có mẹ già con nhỏ, thật sự không thể chết được.”
Cẩm Tâm cố gắng ngồi thẳng lưng, thản nhiên nói: “Giúp ta đưa Liên Dung vào phòng của ta, chuyện này ta sẽ không truy cứu. Lúc nãy cảm ơn các ngươi đã hạ thủ lưu tình.”
Trên người nàng không bị thương, chẳng qua gậy đầu tiên đánh trúng thắt lưng, cần thời gian để bớt đau.
Hai gia đinh vội vàng làm theo.
Khi Liên Dung tỉnh dậy thì thấy Cẩm Tâm đang đút thuốc cho mình. Nàng ấy đã được thay xiêm y, trên người cũng bôi thuốc. Thấy nàng ấy tỉnh dậy, Cẩm Tâm vội bưng bát thuốc đưa đến bên miệng nàng ấy.
Nhìn bát thuốc, đôi mắt của Liên Dung dâng lên sương mù. Lúc bị đánh, nàng ấy không khóc, nhưng bây giờ thấy Cẩm Tâm chăm sóc cho mình, nàng ấy lập tức không kìm nén được mà bật khóc.
Cẩm Tâm lo lắng nhìn nàng ấy, hỏi: “Có phải vết thương bị đau không?”
“Không phải, nô tỳ cảm động quá. Chủ tử, ngài đừng quan tâm nô tỳ, nô tỳ chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày là khỏe thôi.” Liên Dung nức nở nói.
“Nha đầu ngốc, đi theo ta khiến ngươi chịu khổ mới phải. Nếu không phải do ta thì Cao Trắc phi sao lại gây khó dễ cho ngươi? Đều tại ta làm liên lụy ngươi.”
“Không phải, tại nô tỳ không cẩn thận. Lần sau nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận hơn nữa.” Liên Dung vội nói.
Cẩm Tâm mỉm cười, trong lòng lại hận Cao Trắc phi đến tận xương tủy. Nàng vốn nghĩ rằng hài tử của Giang Ngọc Thục là vô tội, nhưng bây giờ nàng mới rõ, một khi mình chần chừ thêm giây phút nào thì mình sẽ phải đối mặt với cái chết.
Vậy thì hãy để Giang Ngọc Thục và Cao Trắc phi chó cắn chó đi.
Ban đêm, Cẩm Tâm đến viện của Liễu Trắc phi.
Liễu Trắc phi đưa một gói đồ cho nàng. Nàng mở ra xem thì thấy hai con hình nhân làm bằng rơm, trên hình nhân có hai cái tên, Cao Vân Uyển, Giang Ngọc Thục, hơn nữa còn kèm ngày sinh tháng đẻ của các nàng.
Thấy hai hình nhân này, Liên Dung vội vàng đè lên tay Cẩm Tâm, nhét chúng vào túi, kích động khẽ nói: “Chủ tử, sao ngài lại có thứ này? Đây là cấm thuật! Kể từ khi Thiên triều chúng ta khai quốc đến nay đã phát lệnh cấm, không cho phép được làm yếm thắng chi thuật! Lỡ để Vương gia biết thì ngài xong đời rồi!”