Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không

Chương 34: Vương gia, tỳ thiếp rất sợ hãi

Không biết có phải là trùng hợp hay không, tiền viện đèn đuốc sáng trưng, còn truyền ra tiếng nam nhân trò chuyện. Cẩm Tâm vừa nghe đã biết là Duệ Vương trở về.

Nàng không có thời gian suy nghĩ quá nhiều, lập tức chạy ra tiền viện, thấy Duệ Vương đang dặn dò gì đó với người bên cạnh, nàng kích động xông về phía trước.

“Vương gia! Cứu thϊếp!”

Nghe tiếng kêu, Duệ Vương ngoảnh đầu nhìn về phía Cẩm Tâm. Cẩm Tâm mặc trung y, bước chân xiêu vẹo chạy đến chỗ hắn.

Nơi này toàn là nam nhân, Duệ Vương nhíu mày, vẻ mặt không vui, song vẫn cởϊ áσ choàng tiến về phía nàng, quấn quanh thân thể của nàng.

“Nàng làm gì vậy? Nơi này toàn là ngoại nam, nàng ăn mặc kiểu này còn ra thể thống gì?” Duệ Vương quát lớn.

Cẩm Tâm ôm hắn, ánh mắt hoảng sợ, vừa khóc vừa chỉ vào chỗ ở của mình: “Vương gia, có rắn, rất nhiều rắn.”

Nghe vậy, Duệ Vương sửng sốt, còn tưởng nàng gặp ác mộng nên giơ tay lên đặt trên trán nàng, lại bị Cẩm Tâm giữ chặt tay, nói tiếp: “Vương gia, có kẻ thả rắn vào phòng của tỳ thϊếp! Chắc chắn kẻ đó vẫn chưa đi xa, tỳ thϊếp rất sợ hãi.”

Nàng thật sự sợ hãi. Nàng sợ rắn nhất, khi ấy chân nàng mềm nhũn, nếu không nhờ vào khát vọng sống sót mãnh liệt thì nàng thật sự không thể chạy ra khỏi căn phòng đó.

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy tiếng kêu điếc tai của Liên Dung.

Duệ Vương nhanh chóng tiến về phía Tây Uyển. Động tĩnh quá lớn, các viện trong Tây Uyển đều lần lượt thắp đèn, sau đó lại nghe được mấy tiếng la hét chói tai.

Liên Dung vội vàng lùi ra sau mấy bước, thấy Vương gia tiến vào, sau lưng là Cẩm Tâm cũng khập khiễng đi theo, Liên Dung vội vàng bước lên mấy bước, quỳ xuống trước mặt Duệ Vương: “Vương gia, xin ngài hãy làm chủ cho chủ tử nhà ta, có kẻ thả rắn độc vào đây, rất nhiều rắn độc trong phòng của chủ tử!”

Duệ Vương ngước mắt lên, mượn ánh trăng mờ nhạt vẫn có thể thấy một hai con rắn bò ra khỏi phòng. Thấy thế, mấy người thị thϊếp sợ hãi đến nỗi hét ầm lên, vội vàng chạy ra ngoài cửa, nhao nhao xin Vương gia che chở.

Dưới chỉ lệnh của Duệ Vương, đám hộ vệ đằng sau nhanh chóng xông lên.

Lúc này, Duệ Vương mới nhìn về phía Cẩm Tâm. Nàng đứng tại chỗ, thân thể run cầm cập, tóc rối bời xõa trên vai, nàng nhìn chỗ ở của mình bằng ánh mắt bất an, thấy Duệ Vương đưa mắt nhìn mình, nàng tủi thân kêu lên: “Vương gia, tỳ thϊếp sợ hãi.”

Nói đoạn, nàng bước đi xiêu vẹo tiến lên. Lúc này Duệ Vương mới nhận ra tư thế đi đường của nàng rất kỳ lạ, vội bước lên trước hai bước, đỡ nàng rồi hỏi: “Chân nàng bị sao vậy?”

Cẩm Tâm chậm rãi kéo ống quần lên, để lộ vết thương trên đầu gối, khiến l*иg ngực Duệ Vương như cứng lại. Nhưng khi thấy trên người nàng không bị tổn thương, chỉ có vết thương trên chân nằm ở đầu gối, hắn cũng đoán được đôi chút tại sao lại ra nông nỗi này.

“Lại là Cao Trắc phi gây khó dễ cho nàng à?” Hắn hỏi.

Nàng lắc đầu, lặng lẽ rơi nước mắt, trả lời: “Lúc hồi môn trở về, trưởng tỷ phạt thϊếp quỳ, chỉ thế thôi.”

Nghe thấy hai chữ “trưởng tỷ”, Duệ Vương không khỏi khó hiểu. Đang định hỏi cho ra nhẽ thì tâm phúc của hắn đã tiến lên nói cho hắn biết bí tân của Hầu phủ đã bị lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ.

Nghe xong, sắc mặt của Duệ Vương vừa quái dị vừa phức tạp. Tại sao Thanh Huy viên lại làm chuyện như vậy? Nếu đã làm cho người ta sinh con thì nên đối xử tử tế với người ta, thế mà lại dàn xếp ở hậu viện, bắt người ta làm nô tỳ, bị người khác ức hϊếp, không có một chút trách nhiệm. Ông ta lại còn là lão nhạc phụ của mình, chẳng phải khiến người khác chê cười mình hay sao?