Tề Viễn Hầu cũng nở nụ cười toe toét. Hiện giờ thanh thế của Duệ Vương trên triều đình càng ngày càng lớn, Thái tử loáng thoáng có nguy cơ xuống đài, vốn đã không thể trọng dụng. Trong số mấy vị Hoàng tử trưởng thành, Duệ Vương là đích xuất dưỡng tử của Hoàng hậu, lại được Hoàng thượng coi trọng, một khi vị trí Thái tử thay đổi thì người được lựa chọn tất nhiên sẽ nằm trong số mấy vị Hoàng tử đã trưởng thành, Duệ Vương chính là người có khả năng nhất.
Bây giờ nữ nhi nhà mình lại là chính phi của hắn, còn mang thai đứa trẻ này, có thể nghĩ tầm quan trọng của cái thai này cỡ nào.
Cẩm Tâm cũng bước xuống xe ngựa, hơi khom lưng hành lễ với Tề Viễn Hầu và phu nhân. Nàng vừa xuất hiện, bầu không khí tại hiện trường lập tức trở nên vi diệu.
Giang phu nhân thoáng chốc đen mặt.
Nhưng giờ đây, Cẩm Tâm cũng là thị thϊếp của Duệ Vương, nghe nói còn rất được sủng ái. Nghĩ đến đây, Giang phu nhân cực kỳ bất mãn, hừ một tiếng, trừng Tề Viễn Hầu rồi đỡ nữ nhi tiến vào nội viện.
Thấy Cẩm Tâm, Tề Viễn Hầu cũng hơi xấu hổ, hắng giọng rồi hỏi: “Ngươi ở Vương phủ có khỏe không?”
“Hồi bẩm Hầu gia, nô tỳ vẫn mạnh khỏe, không làm phiền Hầu gia lo lắng.” Nàng thản nhiên trả lời.
Nghe vậy, sắc mặt Tề Viễn Hầu lập tức trở nên khó coi, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo hơn nhiều: “Ngươi đang trách ta đấy hả?”
“Nô tỳ không dám. Nô tỳ cảm ơn Hầu gia đã cho nô tỳ cơ hội xoay người, hôm nay về đây là vì nô tỳ xin được ân chuẩn của Vương gia, cho phép về nhà thăm mẫu thân của ta.” Nàng vẫn bình tĩnh như trước, cảm xúc không hề dao động.
Thuở nhỏ, nàng cũng chỉ được gặp phụ thân một hai lần mỗi năm, vốn dĩ đã không có tình cảm gì. Trước kia nàng vẫn mong chờ phụ thân có thể sống cùng mẹ con nàng, sau này biết được thân phận thật của ông ta, nàng lập tức tràn đầy chán ghét.
Nhất là sau khi trở về Hầu phủ, phụ thân có thể nói làm đủ những trò vô liêm sỉ.
Ông ta chẳng những không che chở ba mẹ con họ mà còn thường xuyên đến đây trêu chọc mẫu thân. Sau mỗi lần ông ta đến đây, mẫu thân đều sẽ bị Giang phu nhân gây khó dễ, thậm chí mình còn bị Giang Ngọc Thục gọi đi làm trâu làm ngựa, bắt chước tiếng chó sủa trước mặt nàng ta.
Phụ thân này, đứng từ góc nhìn bàng quan thì thật sự không còn gì để nói.
Ông ta thèm thuồng sắc đẹp của mẫu thân, lại không chịu che chở mẫu thân, chỉ muốn thỏa mãn du͙© vọиɠ dưới thân của mình.
Nàng đã từng van xin ông ta, hy vọng ông ta sẽ thả cho ba mẹ con họ rời đi, nhưng lại chỉ đổi lấy sự ngược đãi.
Khi thấy nàng lớn lên từng ngày, sắc đẹp vượt qua mẫu thân, ông ta lại nảy sinh ý đồ tặng nàng cho quan viên đùa bỡn để ông ta được thăng chức. Nhưng lúc đó Giang Ngọc Thục mang thai không thể phụng dưỡng Vương gia, lại không cam lòng mặc cho nữ nhân khác chiếm lấy Vương gia nên mới đưa nàng đến Vương phủ, nàng mới coi như thoát khỏi nguy cơ.
Loại phụ thân này, nàng sẽ không nhận.
Thấy nàng lạnh mặt, Tề Viễn Hầu cũng hừ một tiếng: “Cho dù ngươi được Vương gia sủng ái thì cũng chỉ là nhất thời, chờ tỷ tỷ của ngươi thuận lợi sinh hạ tiểu hoàng tôn, ngươi vẫn phải trở về.”
Nghe vậy, Cẩm Tâm cắn răng, dưới ống tay áo, móng tay đã bị đè vào lòng bàn tay đến nỗi cong lên, ghim vào da thịt mà nàng cũng không thấy đau.
Đúng thế, nam nhân trên đời này đều như nhau, cho dù sủng ái thϊếp thất cỡ nào cũng không có khả năng vượt qua chính thê, nàng biết rất rõ.