Mỗi Ngày Vương Gia Hỏi Một Lần, Hôm Nay Tiểu Thiếp Có Trạch Đấu Không

Chương 12: Là tỳ thiếp hồ ngôn loạn ngữ

“Thực ra chủ tử không cần cho họ cũng được, cho họ họ còn chê ít. Đám người này đã quen gió chiều nào che chiều ấy rồi.” Liên Dung bĩu môi.

Giang Cẩm Tâm bất đắc dĩ cười: “Đều do ta nghèo quá, số tiền này là tiền mà ta dành dụm hồi lâu.”

Liên Dung không nói gì nữa. Mấy ngày nay, nàng ấy cũng đã nhận ra cảnh ngộ của Giang Cẩm Tâm, mỗi khi trở về từ viện của Vương phi, ngón tay của nàng đều đóng vảy máu, cho dù xử lý sạch sẽ thì vẫn thấy được vết máu trong kẽ móng tay, nhưng nàng lại không nàng ấy tố cáo với Vương gia, cứ bảo là vẫn chưa đến lúc. Mỗi lần Giang Cẩm Tâm đến chỗ Vương phi, Liên Dung đều rất lo lắng.

Mấy ngày liên tiếp, Vương gia đều nghỉ lại Uyển Nguyệt cư, khiến Cao Trắc phi đắc chí vô cùng. Nhưng Giang Cẩm Tâm lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, bởi vì hôm sau Vương phi sẽ không kiếm chuyện gây sự với mình.

Buổi trưa, Giang Cẩm Tâm đang cho cá ăn trong đình, nhìn bầy cá chép mũm mĩm bơi lội dưới ao, không khỏi sinh lòng cảm khái: “Bầy cá này sống thật tự tại, mỗi ngày chỉ chờ người khác cho ăn, ăn no thì đi chơi, làm một con cá cũng tốt.”

“Nhưng suốt ngày bị nhốt trong hồ nước nho nhỏ này, không được ngắm nhìn sông ngòi ngoài kia, chẳng phải sẽ rất cô đơn à?” Liên Dung tò mò hỏi.

“Chẳng phải chúng ta cũng vậy sao? Bị nhốt trong bốn bức tường vuông, không được ngắm nhìn bầu trời ngoài kia.”

Hôm ấy nàng đọc cuốn du ký kia, thấy miêu tả phong cách các nơi, không khỏi cảm thán thế giới bên ngoài thật là muôn màu muôn vẻ. Nếu nàng cũng có thể kiến thức núi non sông ngòi ấy thì tốt biết bao.

Nàng vẫn muốn được đọc tiếp cuốn du ký kia.

“Sao? Bị nhốt trong bốn bức tường của bổn vương, nàng cảm thấy uất ức à?”

Duệ Vương vừa từ bên ngoài về phủ thì nghe thấy nàng cảm khái, lập tức đến gần, đúng lúc nghe được lời nói của nàng.

Giang Cẩm Tâm vội đứng thẳng người dậy, vẻ mặt hơi kích động. Thấy hắn đến gần, nàng mới khom lưng hành lễ, vội nói: “Là tỳ thϊếp hồ ngôn loạn ngữ, mong Vương gia đừng cáu giận.”

Duệ Vương đứng trước mặt nàng, thấy dáng vẻ khom lưng uốn gối của nàng, trong lòng thả lỏng một chút. Hắn lại nhìn bộ xiêm y trên người nàng quả thực khiến ánh mắt người ta sáng ngời, bèn ôn tồn nói: “Ngẩng đầu lên.”

Giang Cẩm Tâm chậm rãi ngẩng đầu, ngũ quan được trang điểm nhẹ, ánh mắt vừa quyến rũ vừa vô tội, có chút sợ hãi bất an, thái độ thần phục, dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa nhu nhược này khiến nam nhân như ngừng thở. Mới mấy ngày không gặp, hình như nha đầu này lại trở nên xinh đẹp hơn, búi tóc kiểu phụ nhân tăng thêm khí chất phong tình cho nàng.

Cách ăn vận kiểu này ngược lại rất phù hợp với nàng.

“Bộ xiêm y này rất hợp với nàng.” Duệ Vương cười nói, sau đó vươn tay ra để nàng đỡ cánh tay mình đứng dậy.

Giang Cẩm Tâm cười cong đôi mắt: “Đều nhờ Vương gia biết chọn xiêm y, tỳ thϊếp chỉ mặc cho Vương gia xem thôi ạ.”

Câu nói này lập tức lấy lòng hắn. Hắn nhéo má nàng: “Nàng rất biết cách lấy lòng bổn vương.”

Chứ còn gì nữa, mấy ngày nay nàng ở trong phủ đâu có nhàn rỗi. Sau mấy lần thị tẩm, nàng cũng đã lần lượt thăm dò, nhận thấy hắn không thích kiểu nữ nhân khuôn phép vững vàng, cũng không thích kiểu nữ nhân không biết giữ chừng mực.

Quá giữ khuôn phép hoặc không biết giữ khuôn phép, khoảng cách trong này rất khó để nắm giữ.

Từ nhỏ, Giang Cẩm Tâm đã quen nhìn ánh mắt của người khác, biết cách lấy lòng người khác. Hồi ở Tề Viễn Hầu phủ, nếu nàng không tinh mắt thì Hầu phu nhân đã sớm gϊếŧ chết mình.