Sau một phen ôn tồn, Cao Trắc phi ôm Duệ Vương, nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan của hắn, si mê nhìn nam nhân này.
Duệ Vương nắm tay nàng ta, mở mắt sủng nịch nhìn nàng ta: “Nàng vẫn chưa đủ mệt à?”
“Nào mệt bằng Vương gia chứ. Buổi sáng vào triều, buổi chiều đến quân doanh, buổi tối càng bận rộn.” Nàng ta vừa hờn dỗi vừa mỉa mai.
Nghe vậy, Duệ Vương biết nàng ta đang nhắc đến thị thϊếp mà mình mới coi trọng, không khỏi bất đắc dĩ cười, nhéo má nàng ta: “Ghen tỵ à?”
Nàng ta tựa vào lòng hắn, ôm hắn thật chặt, chu môi giả vờ tức giận: “Vương phi rõ là không muốn thấy gia sủng ái thϊếp, tìm một đứa hồ mị tử như vậy quyến rũ gia, tâm tư của nàng ta thật độc ác.”
“Không được nói Vương phi như thế, dù sao trong lòng bổn vương, nàng vẫn đặc biệt hơn những người khác, cần gì vì chuyện cỏn con ấy mà chọc giận mình?”
Cho dù tùy hứng, Cao Trắc phi vẫn biết thu liễm đúng lúc, không dám nói chuyện quá mức, đυ.ng vào điểm mấu chốt của Vương gia, đành phải ừm một tiếng.
Tiểu tiện nhân, chờ ta có thời gian rảnh sẽ xử lý ngươi.
Sáng sớm, Cao Trắc phi hầu hạ Duệ Vương mặc y phục, nhìn Vương gia rời khỏi sân của mình, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn quay về phòng, nằm lên giường ngủ tiếp một giấc.
Lúc rời khỏi nam uyển, đi ngang qua tây uyển, Duệ Vương chợt nhớ đến Giang Cẩm Tâm, trên người nàng mặc xiêm y không vừa người, hôm qua hắn bận việc nên quên mất, hôm nay vừa lúc nhớ đến, bèn nói với tâm phúc: “Tìm người cắt may mấy bộ xiêm y đưa đến Mai Hương cư, nhân tiện bảo tiệm châu báu đưa một ít trang sức cho nàng ấy, quá giản dị.”
Cuối cùng, hắn chợt nghĩ làm vậy không ổn, lập tức thay đổi chủ ý: “Kêu người đặc biệt may mấy bộ xiêm y cho Cao Trắc phi, tiệm châu báu cũng đặc biệt tặng một đám trang sức cho nàng ấy lựa chọn, tìm mấy bà tử kín miệng lựa chọn đưa mấy món đến Mai Hương cư là được, đừng phô trương quá.”
Tâm phúc ngẩn người, đây là lần đầu tiên Vương gia ra lệnh cho mình làm chuyện này. Chuyện hậu viện, chẳng phải vẫn do Vương phi quản lý à? Nhưng hắn không dám hỏi nhiều, chỉ cần nghe lệnh là được.
Buổi trưa, Cao Trắc phi đã nhận được đồ vật, nghe nói là Vương gia đặc biệt ra lệnh cho người hầu đưa đến tận nơi để mình lựa chọn, Cao Trắc phi suýt nữa chạy khắp Vương phủ khoe khoang Vương gia yêu thương mình cỡ nào.
Trong Mai Hương cư, Giang Cẩm Tâm nhìn mấy món đồ trước mặt mình, đều là chất liệu thượng hạng, nhan sắc tươi đẹp lộng lẫy, hoa văn và kiểu thêu đều đang thịnh hành hiện nay, mấy bộ trang sức trâm cài cũng được chế tạo giản dị mà không tầm thường.
“Đều là Vương gia bảo các ngươi đưa đến đây à?” Giang Cẩm Tâm tò mò hỏi.
“Vâng, Vương gia đặc biệt ra lệnh cho chúng nô tỳ đưa đến.” Bà tử ©υиɠ kính trả lời.
Giang Cẩm Tâm vuốt ve xiêm y, trong lòng tràn đầy hoan hỷ. Mặc dù nàng không mong chờ gì vào vật ngoài thân, nhưng cảm giác được người khác nhớ thương, ai mà chẳng thích?
“Liên Dung, ngươi lại đây.” Giang Cẩm Tâm gọi Liên Dung đến gần, sau đó khẽ thì thầm vào tai nàng ấy mấy câu. Liên Dung gật đầu, vào buồng lấy một ít bạc vụn.
Giang Cẩm Tâm chia bạc vụn cho đám bà tử, lúng túng nói: “Mong các ma ma đừng chê cười, chút tiền lẻ này nhận lấy đi uống ly trà thư giãn một chút.”
Đám bà tử nhìn đống bạc vụn trong tay, cộng lại cũng chỉ đủ mua một bữa thịt, thầm nghĩ vị tiểu chủ tử này thật bủn xỉn, nhưng mặt ngoài vẫn cười hớn hở rồi lần lượt rời đi.