Chương 9: Là thuốc tuyệt dục
“Tỳ thϊếp nhớ rồi, cẩn tuân lời dạy bảo của Vương phi.” Giang Cẩm Tâm vội đáp.
Đám người lại bắt đầu trò chuyện khác. Trà đã uống rồi, người cũng đã giới thiệu rồi, Giang Ngọc Thục không muốn đối phó với đám thϊếp thất này nữa nên kiếm cớ vào buồng trong. Những người còn lại cũng lần lượt rời đi.
Cuối cùng, Giang Cẩm Tâm bị giữ lại.
“Đêm qua, ngươi đến thư phòng hầu hạ hả?” Giang Ngọc Thục hỏi.
Giang Cẩm Tâm cắn răng, lần này nàng không quỳ xuống, cũng không tiến lên mà chỉ đứng tại chỗ, ngẩng đầu lên trả lời: “Vâng, nhưng sáng nay tỳ thϊếp đã uống canh tránh thai.”
“Coi như ngươi thức thời. Thò tay ra đây.” Giang Ngọc Thục lạnh lùng nói.
Giang Cẩm Tâm lại không làm vậy mà giấu tay ra sau lưng, mặc dù vẻ mặt thấp thỏm, nhưng nàng vẫn cố dồn hết dũng khí, nói: “Nô tỳ không làm sai chuyện gì. Đêm qua Vương gia mới hỏi móng tay của nô tỳ, nô tỳ nói dối cho qua chuyện, lỡ như tiếp tục có thương tích thì chỉ sợ sẽ không giấu nổi chuyện này.”
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục cau mày: “Ngươi đe dọa ta đấy hả?”
“Tỳ thϊếp không dám!”
“Câm miệng! Trước mặt ta, ngươi chỉ là một con tiện nô, có tư cách gì xưng tỳ thϊếp? Ngươi phải tự xưng là tiện thϊếp.” Nàng ta gằn từng câu từng chữ, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Giang Cẩm Tâm nhắm mắt lại, hít thở thật sâu rồi thỏa hiệp: “Tiện thϊếp đã rõ.”
Đúng lúc này, Kiều Nhi cầm một chiếc hộp tiến lên. Giang Ngọc Thục lạnh lùng nói: “Ăn thứ này.”
Giang Cẩm Tâm lùi về sau theo phản xạ: “Đây là thứ gì?”
“Ta kêu ngươi ăn thì ngươi ăn đi, ta không muốn cho ngươi cơ hội sinh ra hài tử của Vương gia đâu. Ngươi không xứng.”
Là thuốc tuyệt dục.
Nghe vậy, Giang Cẩm Tâm đứng dậy, lắc đầu từ chối: “Ta không ăn.”
Nàng có thể chọn không sinh con, nhưng không thể đánh mất khả năng sinh con.
“Đè nàng ta xuống, nhét vào miệng!” Giang Ngọc Thục lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Giang Cẩm Tâm xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị hai bà tử chặn đằng trước. Hai người tiến lên đè nàng xuống, thấy nàng không quỳ, mỗi người đá một bên chân sau của nàng, ép nàng quỳ xuống. Kiều Nhi nhanh chóng mở nắp hộp, đang định nhét thuốc vào miệng nàng thì bỗng có tiếng truyền lời vang lên: “Liễu Trắc phi có chuyện muốn hỏi nương nương, bảo là muốn gặp ngài ngay bây giờ.”
Giang Ngọc Thục nhíu mày, đành phải sai người đỡ Giang Cẩm Tâm đứng dậy, sau đó mời Liễu Trắc phi vào phòng.
Giang Ngọc Thục đành phải tiếp tục bày ra vẻ mặt ôn hòa, hỏi: “Liễu Trắc phi có việc gì quan trọng à?”
Liễu Trắc phi tiến vào, thấy dáng vẻ chật vật của Giang Cẩm Tâm, trên mặt còn vương nước mắt, xiêm y cũng hơi xộc xệch, nhưng không nhìn kỹ mà thản nhiên dời mắt, nói với Giang Ngọc Thục: “Không phải là chuyện gì to tát, chẳng qua là danh sách lễ vật chúc thọ Hoàng hậu còn cần mời Vương phi xem xét một lần, sau khi xác nhận, thϊếp thân cũng tiện mua sắm.”
Liễu gia rất giàu có, danh sách lễ vật không cần Giang Ngọc Thục chi tiền trong phủ. Lễ vật tặng Hoàng hậu tất nhiên phải ra giá cao thì mới mua được, vừa khiến Hoàng hậu thích, vừa giúp mình có công lao, khiến Duệ Vương có mặt mũi, mình cũng sẽ được Vương gia coi trọng hơn. Không phải Vương phủ không thể chi số tiền này, mà nếu muốn chi số tiền này thì nàng ta nhất định phải thắt lưng buộc bụng một thời gian. Bởi vì Vương gia nổi tiếng thanh liêm, Vương phủ không có khoản thu nào khác, không thì sẽ không cưới Liễu Trắc phi vào phủ, cho thân phận Trắc phi. Vậy nên chuyện tiền bạc, Liễu Trắc phi đã giúp đỡ Vương phủ không ít, Giang Ngọc Thục cũng phải nể mặt nàng ấy.
Nàng ta xem danh sách, toàn là những món đồ quý hiếm.
“Phần danh sách này ta thấy không có vấn đề gì, vất vả muội muội mua sắm chuẩn bị.” Lần này, Giang Ngọc Thục mỉm cười thật lòng.
“Được phân ưu giúp Vương gia và Vương phi, thϊếp thân không cảm thấy vất vả.” Liễu Trắc phi cười nói.