Chương 7: Đốt lửa thiêu thân
Cao Trắc phi cười khẩy một tiếng, nhìn thoáng qua mấy thị thϊếp khác rồi lại nhìn nàng: “Ngươi thông minh hơn mấy thị thϊếp kia nhiều, miệng nhỏ giỏi ăn nói phết.”
Giang Cẩm Tâm không đáp lại. Cao Trắc phi đang đào hố cho nàng và Giang Ngọc Thục, nàng mà trả lời không cẩn thận thì khó bảo đảm sẽ không bị Giang Ngọc Thục ghi hận.
Tuy rằng nàng ta đã hận mình, nhưng mình không thể cho nàng ta cái cớ để tiếp tục tra tấn mình.
Đúng lúc này, Liễu Trắc phi chạy đến, trên trán còn rịn mồ hôi, vừa thấy đã biết là tranh thủ thời gian đến đây, đi nhanh nên mới mệt mỏi.
Cao Trắc phi liếc Liễu Trắc phi, hừ một tiếng, sau đó đi đến đằng trước đứng yên. Liễu Trắc phi cũng liếc Cao Trắc phi, vẻ mặt không vui, nhưng không nói gì mà chỉ sửa sang lại búi tóc, sau đó đứng sang bên kia.
Người sáng suốt đều thấy rõ chỉ sợ sáng nay, hai người này lại có mâu thuẫn.
Trong hậu viện này, thi thoảng Cao Trắc phi cũng dám bất kính với Giang Ngọc Thục, huống chi Liễu Trắc phi chỉ là thương hộ chi nữ. Hai người tranh đấu gay gắt không phải là chuyện mới lạ trong phủ.
Cảnh tượng bên ngoài đều bị người trong phòng chứng kiến, chờ mọi người đều đến đông đủ, cửa mới mở ra.
Kiều Nhi mở cửa, cười nói: “Thưa các vị chủ tử, Vương phi nhà ta đã mang thai sáu tháng, khó có thể dậy sớm nên mới khiến chư vị chờ lâu. Mời chư vị theo nô tỳ vào phòng, trà đã pha sẵn.”
Nghe vậy, vẻ mặt Cao Trắc phi hơi khó coi, nhưng vẫn cố gượng cười, đỡ tóc mai rồi tiến lên: “Hồi trước ta mang thai cũng khó chịu như vậy, thông cảm được. Nhưng Vương phi đã mang thai rồi, cần gì phải giày vò chúng ta đến đây? Ai mà chẳng có trà ngon để uống.”
“Cao Trắc phi nói đúng lắm, chẳng qua trà này không như trước kia, đây là đỉnh cấp mao tiêm mà Nam Cương đặc cống cho hoàng thất, năm nay Hoàng hậu đặc biệt sai người đưa một ít đến đây cho Vương phi nhà ta.
Vương phi niệm tình chư vị chưa được uống bao giờ nên đành phải gọi chư vị chủ tử chạy đến đây một chuyến.” Kiều Nhi ôn tồn cười nói.
Mọi người lần lượt ngồi vào ghế, mấy thị thϊếp chỉ có thể đứng, chỉ có vị phân từ Thứ phi trở nên mới xứng có ghế ngồi.
Giang Ngọc Thục cầm khăn tay, giả vờ khó chịu che mặt, người hầu vội bưng ống nhổ đến trước mặt nàng ta. Nàng ta nôn khan mấy cái, thấy thoải mái hơn thì mới thở dài thườn thượt.
“Nữ tử có thai thật là vất vả, nhất là sáng sớm càng khó chịu. Nói vậy các vị muội muội cũng tràn đầy thấu hiểu.”
Vẻ mặt của Cao Trắc phi và Liễu Trắc phi đều trở nên buồn bã, dường như nhớ đến chuyện đau lòng. Nhất là Cao Trắc phi, vành mắt đỏ hoe, song vẫn cố giữ nét mặt bình tĩnh.
Thấy không ai đáp lời, Trần Thứ phi vội cười nói: “Nữ tử mang thai không dễ dàng, Vương phi quả thực rất vất vả.”
Mấy thị thϊếp lần lượt tiến lên: “Vương phi vất vả.”
Nghe vậy, Giang Ngọc Thục cười hài lòng: “Vất vả kiểu này, ngược lại là ta sẵn sàng vất vả thêm mấy lần. Vương gia không có con dưới gối, chỉ chờ các vị muội muội cũng có thể sinh sản con cái cho Vương gia.”
“Vất vả kiểu này, không phải ai cũng có tư cách đó. Ví dụ như Trần Thứ phi, ngươi nhập phủ cũng gần hai năm rồi, hình như Vương gia chẳng mấy khi đến chỗ ngươi. Hà Thứ phi, Vương gia ngược lại là đến chỗ ngươi nhiều lần, nhưng ngươi lại chẳng lớn bụng được một lần. Còn những người kia, mặt mũi xấu xí dị hợm, Vương gia lại càng không có hứng thú.” Cao Trắc phi hừ lạnh.
Câu nói này nhắc đến tất cả mọi người trong phòng.
“Ngài nói rất đúng, thϊếp thân không có phúc phận mang thai hài tử của Vương gia. Cao tỷ tỷ ngược lại là có phúc phận, nhưng phúc mỏng, chẳng phải cũng không giữ được hay không?” Trần Thứ phi lườm nàng ta một cái, khịt mũi.
Nghe vậy, Cao Trắc phi lập tức đứng dậy, cho Trần Thứ phi một cái bạt tai. Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.