Tổ Thần Chí Tôn

Chương 1

Tây Vũ lịch năm 8329, thời thế loạn lạc, mạng người như cỏ rác, phiên vương cát cứ, quần hùng nổi dậy. Minh Vũ Đế lên ngôi, trấn áp quân phản loạn của ba đại phiên vương, thây chất đầy đồng, tình hình loạn lạc khắp nơi trong nước cuối cùng cũng được bình ổn.

Đông Lâm Quận thuộc vùng trung bộ của Tây Vũ Đế Quốc, một nơi nằm sâu bên trong Liên Vân Sơn Mạch, ở đây cây cối cao chọc trời, núi đá cao chót vót hiếm thấy. Tận sâu bên trong rừng rậm, mười tám tòa thành dạng pháo đài bằng nham thạch được dựng lên, những tòa thành này rộng lớn sừng sững, không biết người xưa đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể đem từng tảng cự thạch từ bên ngoài di chuyển đến đây, xây dựng ra những công trình kiến trúc hùng vĩ như thế này.

Mười tám tòa thành bảo, mỗi một tòa đều do một nhóm người cùng họ cai quản, được gọi là Liên Vân Thập Bát Bảo, bọn họ chính là một cỗ thế lực có chút tiếng tăm tại Đông Lâm Quận.

Diễn võ trường, Diệp gia bảo.

Ánh ban mai xuyên thấu qua những khe hở giữa những ngọn núi xa xa, chiếu sáng khắp nơi trên diễn võ trường. Sáng sớm tinh mơ, nơi này đã đầy ắp người là người.

- Đạo của võ học, cần cù bù thông minh, lúc mặt trời vừa lên cao chính là lúc mà nguyên khí mênh mông nhất trong ngày. Nếu ngay tại lúc này chăm chỉ tu luyện thì có thể làm ít được nhiều.

Một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ đang đứng giảng giải cho một đám thiếu niên tu luyện võ nghệ. Diệp gia bảo có khoảng hơn một nghìn tộc nhân, nếu chỉ tính những thiếu niên từ mười đến mười tám tuổi có thể tu luyện võ nghệ thì cũng có khoảng hai ba trăm.

Những thiếu niên này đang đứng thành một trận thế hình vuông, tập luyện quyền pháp, quyền cước bọn họ đánh ra gọn gàng linh hoạt, nhịp nhàng.

- Bất động như núi, động như bôn lôi. Đạo để chiến thắng kẻ địch, điều đầu tiên chính là một chữ “nhanh”. Võ nghệ trong thiên hạ, duy chỉ có “nhanh” là không thể phá. Vũ kỹ của Diệp gia chúng ta, chú ý, chính là một chữ “nhanh” này!

Người đàn ông trung niên kia đang diễn luyện một bộ quyền pháp, uy lực mạnh mẽ sinh ra gió, lúc quyền đánh ra dường như mang theo âm thanh của sấm sét. Đó chính là Bôn Lôi quyền, quyền pháp này đặc biệt thích hợp với những người tu luyện Lôi Minh nội kình trong Diệp gia, từ trước tới nay quyền pháp này nổi danh chính là nhờ sự bá đạo và uy mãnh của nó.

Lôi Minh nội kình mang theo quyền phong phần phật, quét lên khuôn mặt của những thiếu niên đang đứng xem, khiến bọn họ cảm thấy đau rát tựa như dao cắt, buộc cảm đám đều phải thối lui khỏi phạm vi ảnh hưởng hơn hai trượng

- Tam thúc thật lợi hại!

- Đó là đương nhiên, hiện tại Tam thúc là người đứng thứ ba tại Diệp gia chúng ta, thực lực chỉ sau gia chủ và đường chủ Chấp Pháp Đường.

Bọn họ đều đem những ánh mắt sùng kính nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên này tên là Diệp Chiến Hùng, là người đặc biệt chịu trách nhiệm dạy dỗ những người trẻ tuổi, cũng là người có danh vọng cực cao trong gia tộc.

Các thiếu niên bộc phát một trận hoan hô ầm ỹ ngay tại đó, ánh sáng từ quyền pháp của Diệp Chiến Hùng đánh ra làm các thiếu niên này mê ly đến hoa cả mắt.

Cách đám người đang ầm ỹ đó khoảng trăm trượng, trong một góc của diễn võ trường, có một thiếu niên đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hắn nhắm mắt ngồi đó tựa như một pho tượng phật, ánh nắng ban mai chiếu trên người hắn nhưng không thể soi sáng nội tâm của hắn.

Hắn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, vóc người cao lớn, ngũ quan tinh xảo, lông mày dài như kiếm, mũi cao thẳng, anh khí ngời ngời. Chẳng qua khí chất trên khuôn mặt của hắn lúc này lại giống như trầm ổn và chuyên chú nên có gì đó không tương xứng với tuổi tác. Thiếu niên này tên là Diệp Thần.

Không biết đây đã là lần thứ mấy rồi, mỗi khi hắn dựa theo phương pháp thổ nạp của Lôi Minh nội kình, thì huyền khí tụ tập được trong kinh mạch bị tổn thương của hắn rất nhanh sẽ bị tan biến hầu như không còn, thân thể của hắn căn bản không cách nào tích tụ được huyền khí.

Hai tên đệ tử trong gia tộc từ bên cạnh đi qua, thấy hắn ngồi xếp bằng bất động thì lộ ra vẻ dè bỉu cùng khinh thường.

- Kinh mạch của hắn đã đứt đoạn, không thể nào ngưng tụ huyền khí, mỗi ngày vẫn còn ở nơi này làm bộ làm tịch à.

- Mỗi ngày hắn tiêu tốn hết nhiều đan dược như vậy, nếu để những đan dược đó cho những người khác thì không biết có thể đào tạo ra bao nhiêu cao thủ cho gia tộc nữa. Để cho hắn dùng đúng là dùng bánh bao thịt ném chó. Nếu đổi lại ta là hắn thì ta đã sớm nhảy sông tự vẫn rồi, làm sao còn mặt mũi để sống.

- Nói nhỏ thôi, dù sao hắn cũng là con của tộc trưởng.

- Con của tộc trưởng thì thế nào, từ trước tới giờ con cháu Diệp gia chúng ta đều không phân biệt ai hơn ai kém, hắn là gì mà được ưu tiên!

Hai tên đệ tử trong gia tộc kia cố ý nói thật lớn để cho Diệp Thần nghe được. Diệp Thần nhắm mắt lại, xem như không nghe không thấy, mạnh mẽ nhịn xuống, nội tậm tự giễu cười một tiếng. Nếu là trước đây thì hắn nhất định sẽ xông tới đập cho bọn chúng một trận, nhưng hiện tại, hắn đã học được cách nhẫn nại. Bây giờ, hắn chẳng qua chỉ là một phế nhân, căn bản không phải đối thủ của hai tên kia.

Trước đây, khi mới mười hai tuổi, Diệp Thần đã đạt tới Huyền khí cấp năm, mười ba tuổi đạt tới Huyền khí cấp sáu, mười bốn tuổi tới Huyền khí cấp sáu đỉnh phong, hắn chính là đệ nhất cao thủ trẻ tuổi trong Diệp gia bảo, được mọi người khen ngợi là thiên tài trăm năm khó tìm của Diệp gia bảo.

Sau đó, trong một lần làm nhiệm vụ gia tộc, Diệp Thần cùng năm người trẻ tuổi trong tộc tiến vào một nơi khá sâu trong Liên Vân Sơn Mạch để săn gϊếŧ yêu thú, kết quả là bị người ta phục kích, năm cao thủ trẻ tuổi kia của gia tộc hoàn toàn bị gϊếŧ, chỉ có mình hắn sống sót. Những địch nhân kia dường như cố ý hành hạ Diệp Thần, phế toàn bộ kinh mạch của hắn, mặc dù được người trong tộc cứu kịp thời nhưng từ đó về sau, Diệp Thần đã trở thành một phế nhân.

Ở Tây Vũ Đế Quốc, thực lực là trên hết, người không có thực lực chỉ có thể để mặc cho người khác khi dễ. Nếu như không phải bởi vì nguyên khí vào lúc sáng sớm sung túc, thích hợp khôi phục kinh mạch thì hắn cũng không muốn đến một nơi nhiều người như ở đây.

- Thoáng cái đã ba năm trôi qua, chỉ sợ kinh mạch của ta không bao giờ có thể lành lại được nữa.

Trong lòng Diệp Thần có một loại cảm xúc cực kỳ không cam lòng, hắn không muốn biến thành một phế nhân như thế này chút nào.