Toàn Chức Pháp Sư Đồng Nhân

Chương 4: Triệu Hoán Thú

Cả lớp phát ra kinh ngạc cảm thán, bọn họ đây là lần đầu thấy việc này. Cũng quá sức tưởng tượng của bọn họ. Còn thầy Tiết cũng không che đậy nổi sự vui sướиɠ, năm nay tiền thưởng lại nhiều thêm rồi.

"Sao có thể." Cả lớp đang im lặng thì một âm thanh phá vỡ bầu không khí, nó phát ra từ cuối lớp. Là của Mạc Phàm. Hình như nhận ra mình phản ứng có hơi quá, hắn xin lỗi mọi người rồi ngồi xuống.

"Tốt tốt, trời sinh linh chủng, vừa thức tỉnh đã có 2 sao. Tiền đồ vô hạn a" thầy Tiết vỗ tay, kích động vô cùng. Nhưng các bạn học sau cũng không thể chậm trễ, Tiêu Phùng Nguyệt trở về để thầy tiếp tục.

....

Số 48, Mạc Phàm

"Các bạn thức tỉnh hệ Phong hay Thủy không cần buồn đâu, có người coi chừng còn thức tỉnh không được." Lại là Triệu Khôn Tam, cũng không biết hai bên có thù oán gì mà hắn thích nhằm vào Mạc Phàm như thế.

"Hừ, tôi sẽ để cậu sáng mắt ra." Mạc Phàm bỏ lại một câu rồi nghênh ngang đi lên. Trước sự chú ý của mọi người, hắn nhắm mắt lại.

"Là lôi hệ, lại là lôi hệ." Tiếng nói này phát ra từ lớp khác, nhưng cũnh không cản được sự hứng thú của mọi người đối với lôi hệ. Cả lớp chạy ùa ra ngoài xem, Tiêu Phùng Nguyệt cũng không khác gì.

"Lôi hệ năm nay là rau cải sao? Xuất hiện hoài thế." Không biết là ai cảm thán, nói ra tâm tình của mọi người. Tiêu Phùng Nguyệt cũng tò mò là ai thức tỉnh lôi hệ giống mình, nàng dựa thân hình nhỏ bé luồng lách vào trong xem.

"Hình như cậu ta là Hứa Chiêu Đình đấy."

"Vừa giỏi vừa đẹp trai, từ nay cậu là nam thần của tôi."

"Lớp mình cũng có lôi hệ mà, còn là trời sinh linh chủng nữa."

"Ừ, không cần đề cao lớp người khác đâu."

"Giải tán, các em mau về lớp đi." Thầy Tiết kêu gọi mọi người trở về lớp, Mạc Phàm vẫn còn đứng trên bục. Ánh sáng từ viên đá phát ra là màu cam.

"Hỏa hệ, cậu ta thế nhưng thức tỉnh hỏa hệ." Một bạn học kinh ngạc hét lên, Tiêu Phùng Nguyệt lén xem nét mặt của Mục Bạch, thật xuất sắc. Trong longg trộm cười, nhưng mặt vẫn ra vẻ bình tỉnh.

"Tốt, thức tỉnh hỏa hệ rất tốt a, em phải cố gắng tu luyện, không thể làm chậm trễ thiên phú" thầy Tiết đến bây giờ mới nhẹ lòng, hắn thật sợ Mạc Phàm thức tỉnh không được, tiền thưởng của hắn sẽ giảm nặng.

Ngày đầu tiên cũng không có học cái gì, thức tỉnh xong thầy cho mọi người về nhà. Ngồi lên chiếc Porsche, nàng lấy điện thoại ra nhắn với Mục Ninh Tuyết.

[Nguyệt Nguyệt: Cậu đoán xem mình thức tỉnh hệ gì?]

[Tuyết Bảo: Lôi hệ?]

[Nguyệt Nguyệt: trời ơi, cậu là thần thánh phương nào mà đoán hay thế? Nhưng mà còn thiếu😆]

[Tuyết Bảo: thiếu cái gì? Cậu có được linh chủng?]

[Nguyệt Nguyệt: ...]

[Tuyết Bảo: ?]

[Nguyệt Nguyệt: cậu đoán hết như vậy còn còn khoe cái gì?😡]

[Tuyết Bảo: Thế để mình đoán lại😣]

[Nguyệt Nguyệt: không sao. Cậu cũng không đoán được mình có hai hệ😙]

[Tuyết Bảo: Thật sao?]

[Nguyệt Nguyệt: Tất nhiên tất nhiên, còn là thứ nguyên ma pháp nữa, là triệu hoán hệ đấy🤭]

[Tuyết Bảo: Nguyệt Nguyệt thật giỏi]

[Nguyệt Nguyệt: Mình có tự tin hơn để cào Đế Đô học phủ với cậu rồi.]

[Tuyết Bảo: Cố lên!]

[Nguyệt Nguyệt: Động lực tăng lên 1000%]

[Tuyết Bảo: Ba hoa]

[Nguyệt Nguyệt: 😘]

Ôm điện thoại cười cười, Tiêu Phùng Nguyệt càng mong chờ về tương lai. Mục tiêu của nàng cũng không phải chỉ là cao giai hay siêu giai pháp sư, nàng muốn đạt đến cấm chú, trở thành một cường giả chân chính.

Vừa trở về nhà, nàng ngay lập tức bắt đầu tu luyện. Phải nắm chặt thời gian. Dù sao thì baba hiện tại đang đi công tác, nàng ở nhà một mình cũng nhàm chán.

Nhắm mắt lại, bảy ngôi sao không theo quy luật gì đang chuyển động xung quanh tinh trần, Tiêu Phùng Nguyệt khống chế thử một viên ngôi sao, nó dễ dàng đi theo quy đạo của nàng. Viên thứ 2 cũng vậy, tới viên thứ ba có chút khó khăn, nó như một đứa trẻ chạy loạn xạ, nhưng mà cuối cùng vẫn phải phục tùng.

Tới viên thứ 4, vừa mới chạm đến nàng lập tức bị đánh ra tinh thần thế giới. Ý chí chiến đấu sục sôi, Tiêu Phùng Nguyệt tiếp tục nhắm mắt tu luyện mà không biết chiếc vòng trên tay đang lập lòe quang mang.

Khi con người ta bận rộn thì thời gian trôi thật sự nhanh. Chớp mắt đã một tuần trôi qua, Tiêu Phùng Nguyệt vẫn đang loay hoay với viên ngôi sao thứ 5. Mà triệu hoán hệ của nàng vẫn chưa có tiến triển gì. Thật ra nàng đang đợi Tiêu An.

Chuyện nàng thức tỉnh song hệ đã nói với Tiêu An, theo ý của ông thì nên giấu đi. Hôm nay ông sẽ dẫn một người bạn của mình đến, người đó là một vị cao giai triệu hoán sư, có thể giúp nàng rất nhiều.

"Ba ba đã về. Con chào chú." Tiêu Phùng Nguyệt ra đón Tiêu An cũng Vưu Ân, Vưu Ân chính là vị cao giai triệu hoán sư kia.

"Con là Phùng Nguyệt đúng không? Thức tỉnh thứ nguyên ma pháp ở sơ giai là hiếm thấy lắm đó." Vưu Ân nhìn có vẻ thân thiện.

"Chúng ta mau tiến hành thức tỉnh đi." Hắn cũng đã gấp không chịu nổi rồi, đây là trường hợp đầu tiên hắn thấy. Không biết nàng có thể triệu hoán ra sinh vật gì nữa.

"Chúng ta đến sân huấn luyện, ở đó rộng rãi." Tiêu An dẫn đầu đến sân huấn luyện, đây là sân huấn luyện chuyên chúc cho Tiêu Phùng Nguyệt.

Tiêu gia tuy cũng là danh gia vọng tộc, nhưng con cháu đơn bạc, các hắn cũng chẳng có anh em thân thích gì. Đa số câc pháp sư ở Tiêu gia đều là các thiên tài không có thế lực gì gia nhập vào.

"Chú sẽ ở đây khống chế, nếu có vấn đề gì sẽ giúp con. Ý thức của con sẽ trôi dạt vào triệu hoán vi diện. Các sinh vật ở đó không giống nhau, hãy dựa vào ý thức để triệu hoán. Triệu hoán thú mạnh hay yẻu là dựa vào ý niệm của con. Sau đó dựa vào ý niệm để thuyết phục triệu hoán thú của mình."

Tiêu Phùng Nguyệt làm theo lời Vưu Ân, ý thức phiêu dạt ở triệu hoán vi diện. Ở đây, nàng cảm nhận được thật nhiều sinh vật cường đại, chính là không thấy được nó.

Không biết qua bao lâu, trước mắt Tiêu Phùng Nguyệt duất hiện một con triệu hoán thú. Nhìn có chút giống hổ, nhưng mà bộ lông nó có màu đen, một số chổ xen lẫn màu xanh rất hài hòa. Hai mắt phát ra lam quang nhìn chằm chằm nàng.

"Oa, đáng yêu quá!" Tiêu Phùng Nguyệt phát ra cảm thán, nàng muốn tiếm đến sờ bộ lông của nó, trông rất mềm, sờ chắc chắn rất thích.

Nàng tiến lại gần, triệu hoán thú vẫn nhìn chằm chằm nàng. Nó cũng không có ý định tấn công Tiêu Phùng Nguyệt, thế nhưng mặc cho nàng sờ.

"Không cần sợ, chúng ta có thể trở thành bạn, cùng nhau kề vai chiến đấu, đi đếm đỉnh cao nhân sinh. Đến lúc đó, ngươi sẽ là thú vương, đứng đầu trong muôn thú."

Không ngờ, nó thật sự tin lời Tiêu Phùng Nguyệt, thế nhưng chấp nhận để nàng khắc ấn ký tinh thần. Đợi đến khi làm xong, Tiêu Phùng Nguyệt vẫn còn ngơ ngác, dễ vậy sao?