Chồng Cũ Mộ Xanh Rì

chương 12 Ảnh tai nạn xe hơi

Tính tính ngón tay, lần trước cậu đến Giang Hạ là để chúc mừng sinh nhật Nhung Cửu ba năm trước, khi đó bay chuyến bay đêm Nhung Cửu rất bất ngờ. Khi đến cổng công ty vào ngày hôm sau, Nhung Cửu nói rằng hệ thống quản lý của công ty rất nghiêm ngặt không được phép vào thăm. Bọn họ đi chơi ở những nơi khác trong Giang Thành.

Minh Giản biết công ty địa chỉ, đến vào thời gian làm việc người đến người đi trong đại sảnh, đi thẳng đến quầy tiếp tân.

“Xin chào, tôi muốn gặp giám đốc mới của công ty.”

Nhung Cửu đã qua đời, công ty nhất định sẽ phái người mới tới.

“Công ty chúng tôi chưa bao giờ thay đổi giám đốc, trong năm năm qua vẫn là một người.”

Minh Giản choáng váng, không thể nào!

“Trong công ty có ai tên Nhung Cửu không?”

Minh Giản lấy tờ giấy rồi viết tên Nhung Cửu lên đó.

Lễ tân lắc đầu.

“Trong công ty chúng tôi có một người tên là Nhung, nhưng anh ấy không phải là Nhung mà anh nói.”

Minh Giản nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, hên khi tức giận không xóa hết ảnh của Nhung Cửu. Đưa ảnh của đối phương cho lễ tân xem.

Nhân viên lễ tân vẫn lắc đầu.

“Trong công ty chúng tôi không có người này.”

“Cô đã làm việc được bao lâu rồi?”

“Ba năm.”

“Chưa bao giờ nhìn thấy người này trước đây?”

“CHƯA!”

Minh Giản bị hiện thực này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không kịp phản ứng, ngơ ngác cảm ơn lễ tân rồi đi ra ngoài.

Khi định thần lại cảm giác đầu tiên là tức giận.

Anh ấy làm ở đâu nếu không làm việc ở đây? Tiền lương từ đâu mà có?

Đi ăn máng khác!

Tên đó thậm chí còn không nói gì về nhảy đi ăn máng khác!

Chẳng trách nhất quyết ly hôn, cho dù thay đổi công việc mà không hề thông báo thì chắc chắn anh ta đã có ý định ly hôn từ trước! Sợ cậu sẽ đến chất vấn?

Tên khốn khốn kiếp! Sớm có tư tâm.

“Thằng khốn nạn! Đồ dối trá! Một câu thật với mình cũng không có!”

Minh Giản nghiến răng nghiến lợi, ước gì có thể nhai sống Nhung Cửu!

“Việc làm là giả, tai nạn xe cộ nhất định cũng giả nốt! Chờ tôi tìm được bằng chứng anh còn sống, xem tôi có lột da anh ra không!”

Suy nghĩ Nhung Cửu chết càng thêm kiên định.

Nếu không đánh tên này đến khi hối hận sao mình không chết thì đổi sang họ Nhung luôn.

Trong cơn nóng giận, cậu đã đến đồn cảnh sát giao thông.

Dù tức giận đến đâu, Minh Giản vẫn lịch sự xin được gặp cảnh sát giao thông.

“Chú có thể giúp tôi tìm hồ sơ về vụ tai nạn xe hơi một tuần trước được không?”

“Anh này là không thể. Các thành viên trong gia đình không có quyền truy cập vào hồ sơ.”

“Tôi không lấy hồ sơ đi, tôi chỉ xem ảnh hiện trường, xem ở đây. Tôi đi một quãng đường dài để tới đây, không thể đi không công được. Giúp tôi với! Xin anh đó!” Minh Giản chắp tay xin, cảnh sát giao thông không chịu nổi. Dù trái quy định nhưng hắn vẫn gật đầu.

“Tôi sẽ giúp cậu tìm nó.”

Vừa nói vừa đứng dậy đi xem tủ hồ sơ, nhíu mày: “Tai nạn xe một tuần trước? Hai người chết? Có trường hợp như vậy?”

Người cảnh sát nhỏ phụ trách rất bối rối.

Minh Giản hơi hơi siết chặt nắm tay, che giấu trong lòng kích động. Suy đoán trong lòng càng gần được chứng thực.

Cảnh sát giao thông cũng không nhớ rõ có vụ án này, nếu vậy chuyện Nhung Cửu xảy ra tai nạn xe cộ tử vong chính là giả! Cậu đã bắt được chứng cứ xác thật rồi.

“Thật sự có?”

Cảnh sát giao thông lật ra, Minh Giản mơ hồ kích động một trận, chẳng lẽ cậu đã đoán sai sao?

Cảnh sát giao thông mở túi hồ sơ ra, xem xem rồi đi trở về.

“Kỳ lạ, đây cũng coi như tai nạn giao thông nghiêm trọng, mới xảy ra không lâu, đáng lẽ phải nhớ rõ chứ sao không có ấn tượng gì cả?”

Nghi hoặc khó hiểu lắc đầu, cảnh sát giao thông nhìn từ đầu tới đuôi một lần, vẫn không có ấn tượng. Đưa túi hồ sơ này cho Minh Giản.

Minh Giản vội vàng nhận lấy mở ra xem.

Tai nạn giao thông xảy ra vào sáng sớm, không có nhân chứng nhưng có camera giám sát ở giao lô. Một vụ tai nạn vô cùng đơn giản, tài xế vượt đèn đỏ vượt quá tốc độ, đâm vào Nhung Cửu đang đi qua đường, xe lật tài xế chết tại chỗ, Nhung Cửu bị đam bay ra hai mươi mấy mét cũng chết ngay tại chỗ.

Ảnh chụp của pháp y rất chân thực thảm thiết, chụp chính diện mặt nạn nhân. Máu tươi, gương mặt biến dạng đặc biệt doạ người.

Sắc mặt Minh Giản trắng bệch, nhưng vẫn rất nghiêm túc nhìn. Xem từng tấm một, đến tấm thứ ba thù dư tấm ảnh lật xem quá khứ. Dừng lại ở bức ảnh thứ ba.

Tấm ảnh thứ ba là một tấm toàn thân, Nhung Cửu nằm trên mặt đất, tay phải cầm điện thoại di động, ba lô còn ở trên vai phải, đầu nghiêng sang một bên, mắt cũng không nhắm lại, trán đều lõm xuống, máu đỏ trào ra.

Minh Giản gắt gao nhìn chằm chằm tấm ảnh này. Nhìn chừng năm phút.

Bật cười ra tiếng.

Hai viên cảnh sát sửng sốt, ảnh hiện trường thảm như vậy sao người này lại bật cười? Còn cười rực rỡ như vậy?

Đây là có bao nhiêu huyết hải thâm cừu a?

“Vương bát đản.”

Minh Giản cười mắng, khép lại tập hồ sơ giao cho cảnh sát.

“Cảm ơn. Làm phiền ngài rồi..”

Nói xong bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Như kiểu nhảy chân sáo.

Đặc biệt cao hứng.

“Ai nha, người này có vấn đề gì vậy, nhìn hình máu me mà còn cười được.”

Viên cảnh sát lẩm bẩm, cảm thán nhân tính phức tạp. Nhìn kỹ tập hồ sơ này, kỳ quái, rõ ràng không hề có vụ tai nạn này trong kí ức của hắn nha.

Minh Giản rời khỏi đội cảnh sát giao thông, sắc mặt kỳ quái đến công viên ngồi.

Ngồi một chỗ tới ba bốn giờ, nếu không phải trên mặt cậu không có nước mắt không có bi thương, các bác trai bác gái xung quanh đều cho rằng cậu muốn nhảy hồ.