Vừa nói, hắn vừa nhặt con dao gọt hoa quả trên bàn cà phê — xắn tay áo lên, chuẩn bị rạch cổ tay.
Minh Giản trợn mắt, cầm điếu thuốc châm lửa. Ngồi ở đó, bình tĩnh nhìn Lý Thất đang định cắt cổ tay mình.
Lý Thất một tay cầm dao gọt hoa quả, tay kia nắm thành đấm. Nhìn Minh Giản.
Minh Giản làm một động tác mời — lặng lẽ hút thuốc.
"Tôi không muốn sống nữa!"
Hắn lại hét lên, đặt lưỡi dao chạm vào cổ tay.
Minh Giản xoa xoa thái dương, nhìn hắn không nói một lời.
Lý Thất trong lòng mắng Nhung Cửu, mẹ nó vợ của ông nhẫn tâm như vậy sao?
"Tôi không chết nữa!"
Minh Giản nhếch mép cười, nhưng cũng không có ý định ngăn cản.
Lý Thất ném con dao gọt trái cây đi, nói : "Tôi chân trước chết, chân sau anh nhảy xuống lầu thì sao? Không được tôi phải thay mặt Nhung Cửu trông chừng anh."
"Tôi không chết, anh chết đi. Để tôi xem anh có dám không?"
Minh Giản cười lạnh, đừng cố hù dọa người khác như thế nữa. Lý Thất sẽ không tự sát. Hơn nữa, lưỡi dao gọt hoa quả không hề mở ra căn bản không hề xước da chút nào nhé!
Lý Thất bị đẩy vào đường cùng. Nhung Cửu à, người vợ này của ông không giống người bình thường. Người khác nghe tin chồng mình chết, chắc chắn sẽ khóc lóc, gào hét, đắm chìm trong nỗi buồn chia ly. Có thể ban đầu không thể chấp nhận được nhưng thời gian trôi qua dần chấp nhận hiện thực. Nhưng Minh Giản cho dù đưa người tới tận mộ, cậu ta cũng không tin! Ngay cả khi xác chết ở trước mặt, cậu ta rất có thể sẽ lấy máu và tóc để kiểm tra DNA.
Hiện tại nói cái gì đều không tin, mềm không ăn cứng không nuốt!
Lý Thất nghiến răng nghiến lợi, bùm một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Minh Giản.
Hành động này làm Minh Giản hết hồn, giống như ai đó đống pháo xong ném vào mình, vèo nhảy lên trốn sang một bên.
Lý Thất vừa thấy biết ngay có đường!
Quay đầu đối mặt Minh Giản, tiếp tục quỳ.
"Anh dâu, lúc em rơi vào đường cùng chính Nhung Cửu đã cứu tôi. Bây giờ Nhung Cửu không còn nữa, cậu ấy lo nhất là anh . Hiện tại anh có chút vấn đề về thần kinh, nhớ người quá mức đã dẫn đến rối loạn tâm thần. Chuyện này em nhất định phải quản. Anh dâu, xin hãy đi gặp bác sĩ tâm lý!"
"Anh mau đứng lên cho tôi!"
"Anh dâu, nếu anh không đi, em sẽ quỳ miết ở đây không dậy!"
"Anh có quỳ hay không không phải việc của tôi?"
Minh Giản phát hỏa, mở cửa thư phòng đi vào, muốn quỳ, có bản lĩnh quỳ cho đến chết luôn đi.
"Anh dâu!"
Minh Giản xoay người đóng cửa, nhưng chỉ trong thời gian ngắn vừa quay người lại, Lý Thất đột nhiên từ phòng khách lao tới bên cạnh Minh Giản, tốc độ của người này có chút vượt quá bình thường!
Lý Thất túm lấy áo Minh Giản, ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên, thái độ như "tiểu cường" nhìn Minh Giản.
(*tiểu cường: Gián ý là bất khuất đập hoài không chết đó."
"Không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, kể cả Nhung Cửu đã chết thì anh cũng cần phải được chữa trị! Bác sĩ đó tính phí rất thấp, lại còn cung cấp dịch vụ tận nhà. Nếu anh không muốn ra ngoài, có thể mời bác sĩ buổi chiều tới, anh với em không thân nên có những điều không thể nói ra được thì cứ nói với bác sĩ."
"Tôi không có bệnh! Không nhớ người sinh bệnh! Tôi chỉ muốn biết sự thật thôi!"
Minh Giản rất rõ ràng về trạng thái tinh thần của mình, cậu ổn, không có hỗn loạn, không điên rồ, chỉ có một lời nói dối lớn đang cố lừa cậu.
"Anh dâu, em biết anh nhớ cậu ấy, nhưng trạng thái tinh thần của anh có vấn đề. Anh đến gặp bác sĩ tâm lý để thư giãn, được không? Đi du lịch thì sao? Đúng, đi du lịch! Anh thấy đấy, công việc của anh bây giờ cũng không tốt lắm, anh dứt khoát bỏ việc đi đến một nơi phong cảnh đẹp thư giản đầu óc trong nữa năm rồi quay lại."
"Tôi không......"
Minh Giản đang định từ chối, nói mình sẽ không đi đâu cả, nhưng đột nhiên dừng lại, chớp mắt. Đúng rồi, có quá ít bằng chứng chứng minh Nhung Cửu còn sống! Chỉ cần lấy được bằng chứng tiên quyết Lý Thất sẽ không thể ngụy biện được nữa!
Thấy Lý Thất vẫn quỳ dưới chân mình, Minh Giản không kiên nhẫn đá người một cái.
"Đứng dậy, nhanh lên!"
"Hoặc là đi gặp bác sĩ tâm lý hoặc đi du lịch! Nếu anh dâu không đồng ý, em sẽ không đứng dậy!"
Lý Thất muốn đem chuyện quỳ thành chấp niệm.
"Được rồi."
Minh Giản bị hắn làm cho phiền không nhịn được, lưng và vai rũ xuống, ánh mắt không còn sắc bén hung hãn nữa, có chút chán nản, đặt tay lên thái dương bày ra vẻ mặt đau khổ.
"Có lẽ tôi thực sự quá mệt mỏi. Từ khi ly hôn đến giờ tôi chưa ra ngoài thư giãn."
"Đúng đúng, anh chỉ là quá mệt mỏi, suy nghĩ quá nhiều, anh đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu không được, em sẽ giới thiệu bác sĩ cho anh, y thuật siêu phàm của bác sĩ đàm bảo anh sẽ không còn phiền não gì nữa."
Lý Thất vui mừng, xem ra đã thuyết phục được Minh Giản! từ trên mặt đất đứng lên, trên mặt tràn đầy hưng phấn, tuyệt vời, chỉ cần Minh Giản không lăn lộn, thế giới sẽ thái bình!
Minh Giản dừng lại, bắt được lỗ hỏng, đột nhiên hỏi Lý Thất.
"Tại sao anh nhất quyết yêu cầu tôi gặp bác sĩ tâm thần?"
"...À thì, chẳng phải em sợ rằng tâm trạng của anh khó chịu nên đi gặp bác sĩ sẽ tốt hơn!"
Nào dám nói là vì muốn dụ người đi gặp bác sĩ để thôi miên sao? Không được, đây là bí mật.
Minh Giản nhìn Lý thất đưa ra kết luận.
Kể từ khi nhìn thấy Lý Thất ngày hôm qua, một âm mưu to lớn đã bắt đầu!