Cẩm Nguyệt Như Ca

Chương 23: Tình cảm riêng

Mười mấy ngày tiếp theo, đều là gió êm sóng lặng.

Nóc nhà đã sửa xong, chăn mền cũng đã đổi. Hòa Yến bảo Hòa Vân Sinh đi tìm một gã sai vặt, để ngày thường hỗ trợ Hòa Vân Sinh chạy vặt lấy đồ, Thanh Mai ở nhà cũng có người để nói chuyện cùng.

Hòa Vân Sinh đã mang quà nhập học tặng cho tiên sinh, mỗi ngày đến trường, trong nhà lúc này chỉ còn một mình Hòa Yến. Hòa Tuy không có ở đây, chỉ có Thanh Mai bầu bạn với nàng, Hòa Yến đã có thể quang minh chính đại ở trong sân luyện ‘kiếm’ . . . Ờm, thật ra là luyện nhánh cây.

Ở trong đầu, nàng vốn dĩ đã có kỹ năng điêu luyện của người làm tướng, tuy nhiên thân xác này của nàng lại cực kỳ yếu đuối. Chỉ cần thoáng đập vào hay lỡ tay vấp vào , dấu vết máu bầm hiện lên hết sức rõ ràng. Hơn nữa sức lực cũng không quá lớn, mặc dù Hòa Yến đã tận lực luyện tập khá nhiều, nhưng so với lúc trước, vẫn kém quá xa.

Nếu như vác cái thân xác này lên chiến trường, cũng không được tốt lắm. Hòa Yến thở dài trong lòng, buông nhánh cây xuống.

"Cô nương, cô nương, " Thanh Mai chạy chậm đến tiến đến, "Bên ngoài lại có người mang đồ tới."

Hòa Yến nhíu mày: "Tại sao lại đến rồi?"

"Nô tỳ cũng không biết, bọn họ bỏ đồ xuống thì đi luôn." Thanh Mai khó xử nói, "Cô nương, làm sao bây giờ? Thiếu gia tan học trở về nhìn thấy vậy, chắc chắn sẽ tức giận."

Người đến tặng đồ không phải người nào xa lạ, mà là người hầu của tên họ Phạm. Từ ngày đó gặp được Hòa Yến trong tiệm may trở đi, Phạm Thành thường thường sai người mang đồ tới tặng. Không phải son phấn thì cũng là tơ lụa đồ trang sức, hoặc là thuốc bổ với thảo dược.

Mỗi lần như vậy Hòa Yến đều đuổi đám người hầu kia về, Hòa Vân Sinh vô tình gặp được thì nổi trận lôi đình, chạy vào phòng của nàng liên tục nói dông dài, đến mức lỗ tai Hòa Yến sắp mọc kén. Vì nguyên nhân như thế, nên Hòa Yến mấy ngày này đều không dám đi ra ngoài, sợ chẳng may lại đυ.ng tên Phạm Thành, lại phải dây dưa một phen, lúc đó Hòa Vân Sinh sẽ lật cả mái nhà của nhà họ Phạm lên mất.

Hôm nay bọn họ còn làm chuyện tồi tệ hơn, bỏ đồ xuống rồi phủi đít quay đi, đây là ý gì? Chắc chắn nàng sẽ nhận lấy sao?

Hòa Yến nói: "Đem đồ vật ném ra bên ngoài đi."

"Nhưng mà, " Thanh Mai khổ sở nói, "Chỗ này toàn là tơ lụa đồ trang sức quá, ném ra . . . Không tốt lắm đâu tiểu thư."

Hòa Yến bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

Ông trời ơi, đời trước nàng đóng giả làm nam nhân, chưa từng gặp được người theo đuổi quấn quýt không rời thế này. Mặc dù sau đó nàng đã khôi phục thân phận nữ nhi trở lại nhà họ Hòa, đính hôn với Hứa Chi Hằng, nhưng Hứa Chi Hằng chưa bao giờ vượt khuôn phép, đối xử với nàng lúc nào cũng hờ hững xa cách, chớ đừng nhắc tới việc nịnh nọt như thế này, cô nương nhà khác ứng phó với trường hợp này thế này nàng cũng không biết.

Đồ đắt tiền như vậy nếu không nhận, không được vứt đi, vậy làm sao bây giờ?

Hòa Yến thở dài, nói: "Vậy ta đành tự mình đi trả cho bọn hắn."

Thanh Mai trừng to mắt: "Cô nương muốn đi đến nhà họ Phạm sao?"

"Nếu không thì làm gì còn cách nào tốt hơn?" Hòa Yến nói: "Ngươi cũng chuẩn bị đồ đi, cùng ta đến đó?"

"Nô tỳ cũng phải cùng đi?" Thanh Mai co rụt lại.

"Đương nhiên." Hòa Yến nhìn nàng với vẻ kỳ lạ, "Ta không nhớ đường đến nhà họ Phạm."

Nàng không phải là “Hòa Đại cô nương” chân chính, nên đương nhiên không biết đường đến đó, tìm người dẫn đường là điều rất bình thường. Nhưng nhìn Thanh Mai có vẻ như đang sợ hãi, chắc là lần trước đến nhà họ Phạm đã để lại cho nàng kí ức không mấy tốt đẹp.

Thanh Mai quả thực đang lo lắng. Nàng còn nhớ rõ lần trước đi đến nhà họ Phạm, Hòa Yến đỏ hồng hai mắt, thiếu chút nữa đã đập đầu chết trước cửa nhà bọn họ, lúc ấy vị quản gia nhà họ Phạm chỉ đứng giương mắt nhìn các nàng, nói: "Người hãy biết thân biết phận đi, đừng cố trèo cành cao, đừng nhìn chằm chằm mãi vào thứ mà mình không với tới được, ngã xuống sẽ khiến người chê cười."

Lời nói gần nói xa châm chọc thực sự khiến người ta chói tai, cuối cùng Hòa Yến thở gấp, tức giận đến mức té xỉu. Hòa Tuy mời đại phu về khám cho nàng, đại phu nói nàng gặp đả kích quá lớn, cũng là tâm bệnh. Lúc ấy tất cả mọi người đều cho là Hòa Yến trải qua lần này sẽ không gượng dậy nổi, cũng không biết sau này nàng phải sống thế nào. Không ai nghĩ tới sau giấc ngủ dài, cô nương nhà mình giống như biến thành người khác, mảy may không đề cập tới cái người tên Phạm Thành này.

Mặc dù bây giờ Phạm Thành muốn dây dưa với nàng là chuyện rõ mồn một như ban ngày.

Thanh Mai vừa vui mừng, lại vừa lo lắng, Hòa Yến vỗ vỗ bả vai nàng, an ủi nàng nói: "Yên tâm, không ai thèm bắt nạt ngươi đâu."

Thanh Mai nghe vậy cũng yên tâm hơn.

Hai người liền đi ra cửa, nhà họ Phạm ở cách nhà họ Hòa rất xa, đi một hồi lâu mới đi đến. Thanh Mai chỉ vào một tòa nhà cửa lớn màu đỏ thắm nói: "Đây chính là nhà họ Phạm."

Hòa Yến nghĩ, "Ta không tiện đi qua đó, ngươi xách theo những vật này, giao cho tên lính canh cửa, nói là Phạm công tử đưa tới, nhất định phải giao tận tay cho Phạm công tử."

Thanh Mai gật đầu: "Nô tỳ đã biết."

Hòa Yến trốn ở sau một cây cột ven đường, nhìn Thanh Mai đi đến chỗ tên lính canh cửa, nói với hắn mấy câu, giao đống đồ vật trong hộp cho hắn, sau đó chạy đến bên người nàng, cười nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ mới nói với hắn rồi!"

"Làm tốt lắm, " Hòa Yến nói, "Trở về thôi."

. . .

Bên trong gian bên trong của nhà họ Phạm, tân hôn vừa qua không lâu nên vẫn được trang trí bằng màu đỏ chói vui mừng. Con dâu cả của nhà họ Phạm - Đường Oanh là trưởng nữ của Thừa Vụ Lang trong triều, từ nhỏ được yêu chiều nuôi lớn lên, tính tình kiêu căng ương ngạnh, nhưng vì giữ mối quan hệ với Đường đại nhân, nên người nhà họ Phạm ai nấy cũng muốn chăm sóc quan tâm nàng. Bây giờ nàng mới gả vào nhà họ Phạm được mấy tháng, nhưng đã được quản lý hết chuyện nhà họ Phạm, trong ngoài đều do nàng lo liệu.

Gã sai vặt đứng ở ngoài cửa gõ cửa một cái.

"Vào đi." Đường Oanh ngồi ở trên ghế dựa lớn, đang thưởng thức chiếc khăn mặt mới được thêu xong

Sau khi gã sai vặt đi vào, đầu tiên hắn quỳ xuống dập đầu một cái với Đường Oanh, mới nói: "Thiếu phu nhân, vừa rồi ngoài cửa có một nha hoàn tới, đưa cái hòm này, nói là phải giao cho đại thiếu gia."

Đường Oanh nghe vậy, động tác bỗng cứng nhắc, nhìn về phía gã sai vặt: "Nha hoàn? Hòm gì vậy, mang tới ta xem qua một chút."

Gã sai vặt đem cái hòm dâng lên trước mặt nàng ta.

Đường Oanh lật tới lật lui mấy lần, tơ lụa vải vóc, son phấn, lập tức giận không kiềm chế được, "Đây là cái gì?"

Gã sai vặt lúng ta lúng túng không dám nói lời nào.

Thị nữ bên cạnh ả nói: "Đây đều là đồ dùng của phụ nữ, thiếu phu nhân, thiếu gia không cần dùng những cái này, chắc là . . ."

"Chắc chắn là hắn muốn ra ngoài tơ tưởng người khác, tìm chỗ cho hắn lui về!" Đường Oanh bỗng nhiên đứng thẳng người lên, gạt hết đồ chén bát trên bàn xuống đất, đồ sứ "Lốp bốp" vỡ nát đầy đất, thần sắc dữ tợn, "Cái tên Phạm Thành khốn nạn này!"

"Thiếu phu nhân, hiện tại việc cấp bách không phải là truy cứu thiếu gia, ngàn vạn lần đừng đánh rắn động cỏ . . ." Thị nữ cẩn thận nhắc nhở.

Đường Oanh thoáng tỉnh táo clại, mới nói: "Nói không sai, làm gì có chuyện ta chỉ phòng trộm chứ không bắt trộm. Nếu thực sự là người trong sạch, làm sao có thể qua lại cùng tên Phạm Thành. Ta thấy ả tiện nhân kia đúng là không nhịn nổi nữa rồi!”

Nàng giao việc cho gã chạy vặt, "Mấy ngày này, ngươi đi theo Phạm Thành, xem rốt cuộc hắn đi những nơi nào, gặp gỡ với ai, ta muốn xem xem, là con hồ ly tinh nào đã mê hoặc được lòng hắn. Chờ khi tìm được ả tiện nhân kia . . . Ta nhất định sẽ khiến cho đôi cẩu nam nữ này phải trả giá đắt!"

Gã sai vặt gật đầu nói “Vâng”, lui ra ngoài.

Nha hoàn hướng dẫn từng bước: "Thiếu phu nhân, mấy ngày tới, người đừng biểu hiện ra ngoài, đỡ bị thiếu gia phát hiện thì lại giấu nữ nhân kia đi."

"Ta biết rồi." Đường Oanh âm thầm nắm chặt hai tay, "Mấy ả thị thϊếp thông phòng kia chẳng qua là do ta tiện tay sắp đặt mà thôi, nhưng hôm nay xem ra hắn không thèm để người vợ là ta đây vào trong mắt nữa rồi."

"Nếu đã như vậy, cũng đừng trách ta ra tay vô tình!".