Ở cửa ra vào của Nhạc Thông Trang, một người phụ nữ cài trâm hoa trên đầu đang ngăn cản Hòa Yến muốn đi vào, nàng ta dịu dàng nói: "Công tử, nơi này là sòng bạc đó."
"Ta biết." Hòa Yến gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một hạt bạc vụn, lắc lắc ở trước mặt nàng ta, "Ta tới đánh bạc mà."
Người phụ nữ ngẩn người ra, không đợi nàng ta nói tiếp, Hòa Yến đã đi vào trong.
Đứng ở bên ngoài sòng bạc hồi nãy là kỹ nữ ở sòng bạc, người lui tới Nhạc Thông Trang đều là con cái nhà giàu sang, bạc không đáng là bao với họ, bởi vậy nên tiêu tiền ở đây với họ chỉ như mua một món ăn. Có người thoạt nhìn không giống người giàu có, liền bị mấy tên phục vụ đuổi ra ngoài. Có lần một tên nhà nghèo đi lại ở bên trong, giẫm bẩn chiếc thảm thêu hoa. Còn có lần một tên khốn kia dùng mánh khóe gì đó, thắng liên tục, một khi đã thua thì than trời kêu đất đòi quỵt nợ, làm cho quý nhân nào đó vừa hào hứng xong thì lại khổ sở vì không lấy được tiền.
Hòa Yến mặc trên người một bộ quần áo đã giặt đến cũ nát, chẳng có điểm nào giống như là thiếu gia nhà giàu sang. Nhân lúc kỹ nữ kia còn chưa kịp ngăn cản nàng, nàng đã tự tiện không thèm xin phép ai mà tiến vào trong sảnh cược.
Bên trong sòng bạc tiếng người huyên náo, sắc mặt người nào người nấy đỏ hồng, người thắng chắc chắn là đắc chí hài lòng, thua thì mặt mũi đầy vẻ không cam tâm, móc từ trong ngực ra một chồng ngân phiếu, quát lớn: "Làm lại lần nữa!"
Hòa Yến đi tới gần xem xét, thầm nghĩ, thì ra người ta đồn rằng sòng bạcvà thanh lâu là động tiêu tiền quả nhiên không sai.
Hôm nay nàng đã lôi tên Vương Cửu “đã được dạy dỗ” Quý ra, hỏi hắn một vấn đề, đó là trong Kinh Thành này, sòng bạc to lớn nhất là nhà của ai. Vương Cửu Quý là côn đồ đầu đường xó chợ, không thể không biết, quả nhiên Vương Cửu Quý đã mách cho nàng chỗ gọi là Nhạc Thông Trang này.
Từ trước đến nay Hòa Yến chưa bao giờ đi đến sòng bạc, trước khi nàng đầu quân cho phủ Việt Quân, vì thân phận đặc thù nên chỗ càng nhiều người thì càng không thể đi, sòng bạc thì khỏi phải nói. Sau khi đã vào được phủ Việt Quân rồi, đánh thắng trận, nàng trở về Kinh Đô, “Hòa Như Phi” cũng dưỡng thương khỏe trở lại, nàng lại thành tiểu thư nhị phòng nhà họ Hòa, lại càng không thể đi cái chơi mà xã hội hạng người gì cũng có như thế này. Vậy nên đây là lần đầu mà nàng đặt chân đến sòng bạc.
Nhạc Thông Trang đúng là cái gì cũng có, đoán lớn nhỏ, đánh cờ, cờ tướng, chọi gà . . . Nàng nhìn đến hoa cả mắt, trong lòng sợ hãi thầm thán phục, đồng thời cũng hơi thấy tiếc, vì nàng không biết cách chơi những trò này.
Có mấy người đang chơi trò đoán xúc xắc, lắc xúc xắc trong chén sau đó mọi người cùng nhau đoán điểm số. Trò này có vẻ là đơn giản nhất, vậy nên người tham dự người cũng là nhiều nhất. Tiếng xúc xắc vang ào ào trong sảnh, làm Hòa Yến choáng váng, khóe miệng nàng bỗng nhiên mỉm cười cong cong.
Nhà họ Hòa thật sự là quá nghèo, để cho Hòa Vân Sinh được nhập học ở trường, rồi đến võ quán, nếu chỉ dùng đồ trang sức đổi lấy mấy đồng tiền, thì còn xa lắm mới đủ. Cho dù là làm bánh mận để đi bán, thì cũng phải tích lũy thật lâu mới đủ. Suy đi tính lại, Hòa Yến chỉ có thể nghĩ đến sòng bạc, ở đây tiền đẻ ra tiền, mặc dù là mưu lợi bằng mánh khóe, nhưng mà trước mắt nàng cũng chẳng để ý được nhiều như vậy.
"Ai da người anh em à, ngươi đứng chiếm chỗ này làm cái gì, không cá cược đừng đứng ở đây nữa." Hắn nói xong thì đẩy Hòa Yến ra chen vào, trong mắt ánh lên vẻ khinh thường.
“Không có tiền đến sòng bạc làm gì, lấy tiền mua bộ quần áo mới mà mặc đi? Thực sự là làm mất hứng thú của người ta.”
Hòa Yến nói: "Ta cược."
Xung quanh nơi này ai nấy đều đeo vàng đeo bạc, không phải giàu thì cũng cao quý, nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo cũ nát đi vào, không khỏi nhao nhao đánh giá. Hòa Yến móc từ trong tay áo ra hai hạt bạc vụn duy nhất, để lên bàn.
Có người cười nhạo nói: "Nhóc con à, ngươi nghĩ thông suốt chưa vậy, đây cũng không phải là trò đùa trẻ con đâu. Ta thấy trên người ngươi cũng không còn tiền nữa, thì thôi đừng cược, thua lại mất công khóc nhè, người ta sẽ không trả lại bạc cho ngươi đâu đó!"
Hoà Yến đánh giá, này là điều có thể xảy ra, đánh bạc là sẽ ghiền, càng thua thì càng cược, càng cược thì càng thua, có người thừa sạch sẽ từ khế đất đến vợ con , cuối cùng lại đổ lỗi do bị chơi xấu , bị người của Nhạc Thông Trang đuổi đánh ra ngoài, ở chỗ này chuyện đó là điều thường xảy ra.
Bọn họ nhìn Hòa Yến với ánh mắt mang theo sự thương hại, người nghèo một khi đã vào bên trong Nhạc Thông trang này, chắc chắn sẽ không thể có đường ra.
Hòa Yến mỉm cười: "Không sao đâu, đánh chơi chơi thôi mà."
Đám người "Ha ha" cười to một tiếng rồi đứng lên, bên trong tiếng cười đó đến tột cùng là ý tốt hay là muốn xem náo nhiệt, không ai biết được.
Xúc xắc được thả vào trong bát, nảy lên nảy xuống vui tai, người phục vụ đung đưa trái phải, xúc xắc kêu từng tiếng giòn tan, một tiếng rồi lại một tiếng, kèm theo tiếng người xem náo nhiệt ồn ào, bên tai Hoà Yến văng vẳng tiếng đàn ông thô kệch nói những lời đàm tiếu.
Hòa Yến lại nhớ tới những năm tháng còn ở trong binh doanh.
Nàng vào binh doanh, đi từ từ tên lính nhỏ đến phó tướng, từ phó tướng rồi đến Tướng quân, không có nhà họ Hòa nâng đỡ quan hệ, hoàn toàn là dựa vào mồ hôi và nước mắt của bản thân đổi lấy con đường thăng tiến.
Biên cương là một vùng đất nghèo nàn, không có nhiều trò giải trí. Đám lính trong doanh trại chán nản không có gì làm, len lén tổ chức đánh bạc.
Mỗi lần Hòa Yến nhìn thấy thì sẽ ra quân lệnh xử phạt, trông thấy bọn họ âm thầm đánh bạc trong vui vẻ, Hòa Yến cũng đành chịu, cuối cùng nàng đành phải đề ra quy định: không thể cược tiền, có thể cược cái khác, ví dụ như một cái đùi gà, một khối lương khô, hoặc là một tấm da lông.
Thật ra bọn họ ngược lại so với suy nghĩ của Hoà Yến, không phải thật muốn đánh bạc, chỉ là quá mức nhàm chán. Thao luyện võ trường, chiến tranh ở ngoài lâu năm, chuyện này ước chừng là vui thú duy nhất của họ, Hòa Yến không đành lòng tước đi thú vui này. Bọn họ cũng để cho Hòa Yến cùng chơi, có đôi khi Hòa Yến hứng thú nổi lên, cũng chơi theo một hai ván, lần nào cũng thừa đậm.
Trên người nàng có gì đều mang ra cược, cuối cùng thua hết. Nhưng nàng không tức giận, chẳng qua là cảm thấy quả thật đánh bạc cũng là một kiểu "học hay, cày biết", đánh bạc không phải tự nhiên biết chơi, tự nhiên mà giỏi.
Tiếng xúc xắc giòn tan chợt im bặt mà dừng lại, người phục vụ nắm chặt bát, nhìn về phía nàng.
"Lớn." Hòa Yến nói.
"Mở —— "
Bát được mở ra, hai hạt xúc xắc lẳng lặng nằm trên bàn, đám người nọ nín chặt hơi thở , nhìn chằm chằm, hai hạt xúc xắc, một hạt năm, một hạt sáu, thật sự là "Lớn".
Có vài người đoán trật, trong chốc lát, người đàn ông vừa nãy chế giễu Hòa Yến cười to nói: "Ngươi đúng là may mắn đấy, cầm số tiền này đi may bộ quần áo tốt đi!"
Một chút bạc vụn vặt lẻ tẻ và ngân phiếu chất chồng trước mặt Hòa Yến.
Hòa Yến đẩy hết chúng ra giữa bàn
Mọi người đổ dồn ánh nhìn về phía nàng.
"Lại lần nữa." Nàng mỉm cười nói.
Có người nhịn không được, nói: "Hừm, tên nhóc con này, hơi kiêu ngạo rồi đó!"
"Người anh em, ngươi thắng rồi thì lấy đi, được chừng đó cũng tốt lắm rồi." Có người tốt ý lên tiếng khuyên giải.
"Tưởng mình sẽ may mắn mãi như vậy sao? Ha ha ha, con nít lúc nào cũng hồn nhiên như vậy!"
Tiếng người giễu cợt, khuyên nhủ, xem náo nhiệt tràn ngập bên tai Hòa Yến, chúng sinh trong mắt Hòa Yến, cũng chỉ tồn tại duy nhất hai hạt xúc xắc nằm trong chén kia.
Sau này Hòa Vân Sinh đến trường đi học, rồi đến võ đường luyện võ, tiểu tỳ Thanh Mai một thân một mình chắc chắn làm không hết nổi công việc trong nhà, nhà họ Hòa có thêm một gã sai vặt nữa cũng tốt. Chẳng mấy tháng thì sẽ đến mùa hè, trước khi mùa mưa đến, tranh thủ tìm người sửa lại mảnh ngói đã bị vỡ ở trước cổng nhà họ Hòa , nếu không nhất định sẽ rỉ nước . . . Trong trong ngoài ngoài, đυ.ng đến chỗ nào cũng thấy cần tiền.
Nàng muốn nghe ngóng tin tức của Hứa Chi Hằng với Hòa Như Phi, cũng cần dùng đến tiền.
Cái thứ tiền bạc này, không cần phải nhiều đến mức giàu nứt đố đổ vách, nhưng tuyệt đối không thể không có. Nếu không chỉ cần gặp chỗ nào đó khó khăn, thì đúng là bộn bề gian khó.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa?" người đàn ông trung niên đổ xúc xắc vuốt ve mấy sợi râu của mình, ý cười rất hiền lành và ôn hòa.
Hòa Yến cũng đáp lại với hắn một nụ cười lễ phép.
"Lần nữa."