Cẩm Nguyệt Như Ca

Chương 6.2: Nghèo khó

Không đợi Hòa Vân Sinh tiếp tục nói, Hòa Yến đã đứng dậy, vỗ hết bụi đất trên người xuống: "Ăn xong rồi thì tiếp tục làm việc đi, ánh nắng xuân sẽ không chờ ai cả."

Hòa Vân Sinh: ". . ."

. . .

Hết trận mưa đầu xuân này, mười mấy ngày liên tiếp trời nắng rất đẹp.

Thanh Mai gần đây hình như trong lòng có tâm sự. Người luôn chỉ huy nàng làm cái này cái nọ, để cho nàng thân thiết hầu hạ bênh cạnh - đại tiểu thư của lúc trước, bây giờ không thèm tìm đến nàng nữa.

Vào ban ngày tiêu thư đi cùng Hòa Vân Sinh ra ngoài, đến buổi tối, lúc Thanh Mai muốn hầu hạ Hòa Yến rửa mặt, Hòa Yến cũng đuổi nàng ta ra ngoài. Lúc duy nhất cần dùng đến nàng ta, là chải đầu buổi sáng sớm cho Hòa Yến.

Thanh Mai rất lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, có phải nàng cũng sẽ giống như tên sai vặt lúc trước kia bị Hòa Tuy đuổi ra khỏi cửa, bởi vì dù sao bây giờ đại tiểu thư cũng không cần nàng nữa!

Trong phủ còn một người nữa cũng mang tâm sự nặng nề là Hòa Vân Sinh.

Hơn nửa tháng nay, Hòa Yến mỗi sáng sớm đều đi cùng với hắn lên núi Long Hoàn đốn củi. Đã vậy mà nàng còn dậy sớm hơn so với hắn. Hòa Yến đi lên núi thì cũng thôi tạm chấp nhận đi, đã vậy trên tay chân nàng còn cột lên một bao cát, Hòa Vân Sinh nhìn trộm ước lượng thử, chắc chắn rất nặng. Hòa Yến mỗi ngày đều như vậy, cõng theo mấy thứ đồ vật quỷ quái đi cùng hắn lên núi đốn củi.

Nàng không phàn nàn lấy một câu, giống như không biết mệt mỏi là gì. Nhưng mà Hòa Vân Sinh trông thấy lòng bàn tay nàng, làn da non mịn bị mài hỏng không biết bao nhiêu lần rồi, nàng vẫn dứt khoát quấn vải lên và tiếp tục chịu đựng.

Làm như vậy rõ ràng là một điều tốt, bởi vì nửa tháng tiếp theo, Hòa Yến đã đi được nhanh hơn hắn, đốn củi cũng chặt được nhiều hơn so với hắn. Hòa Vân Sinh suy nghĩ trong lòng, cái bao cát đó không lẽ lại thần kỳ như vậy, nếu không thì hắn cũng nên lén lút buộc hai cái xem sao?

Hai người đốn củi so với một người đốn củi tốc độ chắc chắn nhanh hơn, thêm nữa, đến lúc đi bán bánh sữa có thể mang về nhiều doanh số bán hàng hơn. Hòa Yến dù sao cũng là con gái, việc kinh doanh ném đầu lộ mặt ra ngoài theo như cái nhìn của thời đại thì không được tốt, vì vậy Hòa Vân Sinh đã nhắc nhở nàng, chỉ tiếc là bản thân Hòa Yến lại không thèm để ý tới. Hòa Vân Sinh cảm thấy cực kỳ đau đầu, nếu như Hòa Tuy biết rằng những ngày này Hòa Yến đi cùng với hắn, không những lên núi đốn củi mà đi ra ngoài bán bánh ngọt, nhất định sẽ cầm roi quất hắn một trận đau điếng.

Cũng may là Hòa Tuy vẫn chưa biết.

Hòa Tuy không những không biết, thậm chí mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, đứa con gái rượu trước nay luôn tranh chấp không ngớt với cha mình gần đây đã thân mật hơn rất nhiều. Hai người họ có thể ngồi ăn cơm cùng một bàn, có khi sẽ còn nói chuyện phiếm vài câu. Hòa Tuy rất hài lòng, ở trên võ đài đối xử với đám quân sĩ mới đến đã hòa nhã hơn trước, đúng là gia đình hòa thuận vạn sự hưng.

Giờ phút này Hòa Yến đang ngồi trước bàn trang điểm.

Thanh Mai lo sợ bất an lén nhìn nàng.

Từ sau khi Hòa Yến khỏi bệnh, không thích soi gương, cũng không thích loay hoay cùng với son phấn. Bây giờ nàng lại bày ra, Thanh Mai hơi khẩn trương lo lắng cho tiểu thư của mình. Gần đây trong phủ rất khó khăn về vấn đề tiền bạc, gần như đã chạm đáy, lúc này nếu Hòa Yến muốn mua son môi mới, có lẽ sẽ không thể nào mua nổi.

Hòa Yến lật qua lậy lại son phấn cao cấp trên bàn, cảm thấy hơi đau đầu một chút. Những vật này nàng đã từng dùng qua, chắc chắn không bán được bao nhiêu tiền. Nàng lật tiếp mấy lần, tìm được mấy chiếc trâm gài tóc và đồ trang sức tinh xảo khác.

Mấy đồ này đều làm bằng bạc, chất lượng như nhau, tuy không bằng đồ lúc trước nàng được dùng ở nhà họ Hứa, nhưng bây giờ cũng không đòi hỏi được nhiều như vậy.

Nàng đưa hết mấy món đồ trang sức tìm được cho Thanh Mai.

"Ngươi đem những thứ này tới hiệu cầm đồ đi , cầm tạm, đổi lấy chút tiền bạc."

Thanh Mai mở to hai mắt: "Sao có thể . . . sao có thể . . ."

"Chúng ta bây giờ rất nghèo khó rồi." Hòa Yến chậm rãi giải thích cho nàng, "Những cái này không thể lấy ra ăn được đâu."

Nàng đành phải mang đồ trang sức đi cầm cố, còn phải đi làm để ít bạc, ít nhất cũng có thể góp đủ tiền cho Hòa Vân Sinh đến trường tìm thầy học chữ.

Nếu như nàng đã chiếm lấy thân thể đại tiểu thư nhà họ Hòa, thì chí ít cũng nên vì nhà họ Hòa mà hi sinh một chút. Phải chờ đến khi sắp xếp ổn thỏa những chuyện trong nhà, nàng mới có thể yên tâm đi làm việc riêng của mình.

Ví dụ như, tính một mối nợ cũ chẳng hạn.