Kể từ hôm đó trở về, mỗi khi thấy Tống Thần Hạo đến đón Đỗ Nhược Thanh, Ninh Tiếu đều cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Tống Thần Hạo.
Đôi khi cô cũng không hiểu được tình cảm khó hiểu của mình dành cho Tống Thần Hạo, chỉ là hôm cô mắc mưa anh đưa chiếc ô, mà sao cô vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Rõ ràng đoạn tình cảm thầm kín cũng chỉ kéo dài chưa đầy một học kỳ...
Đột nhiên một lực mạnh kéo cô vào khu dạy học, Ninh Tiếu đang định hét lên thì bị người đó bịt miệng lại.
"Là tôi."
Một giọng nói trầm khàn truyền đến từ phía sau, cơ thể nóng như lửa áp sát vào lưng cô.
Thiếu niên hơi đẩy đầu về phía trước, nguyên cây gậy thịt nóng bỏng hung hãn xuyên qua chiếc váy mỏng ép vào hông cô.
Hai chân Ninh Tiếu mềm nhũn, một làn dâʍ ɖị©ɧ ấm trào ra từ trong tiểu huyệt làm ướt cả qυầи ɭóŧ của cô.
"Có... Camera đó."
“Yên tâm, không đến mức tôi chơi em ở nơi như thế này đâu.” Thiếu niên buông tay ra khỏi vòng eo mềm mại của thiếu nữ.
Hôm nay Ninh Tiếu mặc một chiếc đầm dây, nhưng lại mặc một chiếc áo sơ mi lửng ngắn tay bên ngoài.
Ngực cô quá mãnh liệt nên không dám chỉ mặc một chiếc áo ngực.
Cuối tuần khu dạy học khá vắng, một số phòng học mở cửa, một số thì được khoá lại.
Ninh Tiếu đi theo Giang Kỳ lên tầng sáu, sau đó đi vào phòng học trong cùng đối diện với rừng cây.
Cửa phòng học mới vừa được đóng lại, cô đã bị Giang Kỳ đè lên cửa, nụ hôn mãnh liệt lập tức bị ép xuống dưới.
Giang Kỳ vừa hôn cô vừa cởi chiếc áo sơ mi ngắn cũn cỡn bên ngoài váy hai dây của cô ra, dây áo ngực mỏng manh bị anh đẩy sang một bên, ngón tay thon dài lập tức đi vào thăm dò, bắt lấy ngực lớn rồi xoa bóp.
“Á… Nhẹ thôi.” Ninh Tiếu nhẹ nhàng nỉ non.
Nhưng phần thân trên của cô lại dâʍ đãиɠ nghiêng về phía trước, đưa bộ ngực bự đến trước mắt thiếu niên.
Giang Kỳ đã sớm nhìn ra ý đồ của cô, mắng nhỏ một câu: “Điếm da^ʍ!”
Sau đó, anh kéo dây áo ngực còn lại của cô xuống.
Một cặρ √υ' to mê người run lên lộ ra trong không khí, trên bộ ngực trắng mềm có cặp đậu đỏ lặng lẽ dựng thẳng lên.
"Liếʍ... Một chút đi." Ninh Tiếu mở to đôi mắt lấp lánh năn nỉ.
Vẻ mặt quyến rũ này của cô khiến đôi mắt Giang Kỳ đỏ hoe, anh dùng tay trái nắm lấy bộ ngực trắng như tuyết của cô, vê núʍ ѵú rồi xoa thật mạnh, đồng thời cúi đầu cắn vào núʍ ѵú bên phải to lớn của cô mà liếʍ mυ'ŧ.
Một cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt ập đến người thiếu nữ, cô vô thức nâng thân trên lên, càng tiến gần đến khuôn mặt của thiếu niên hơn.
"A... Nhẹ chút thôi, sướиɠ quá."
Giang Kỳ đưa tay phải xuống và vén làn váy của thiếu nữ lên, để lộ một vùng ẩm ướt và trơn trượt.
Khi phát hiện cô chỉ mặc một chiếc quần chữ Đinh*, anh tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không có ở đây, em mặc quần chữ Đinh cho ai xem!?”
*Quần chữ Đinh: Trong tiếng Trung chữ Đinh hình giống quần lọt khe.
Vừa dứt lời, ngón tay của anh theo đường khe, một tiếng “phốc” anh thọc vào trong huyệt da^ʍ mềm ướt se khít của thiếu nữ.
Vừa nhét vào, mị thịt bốn phía lập tức khao khát tiến tới chào đón.