Trong ký ức, eo bị siết chặt, cảm giác mềm mại và hoang dã nguyên thuỷ trút xuống cơ thể Bạch Cảnh Ngu.
Sương mù trên núi là mê hồn trận của tầm nhìn, mái tóc dài của Trần Huyễn lại là mê hồn trận của cô.
Thoát khỏi hồi ức, trong xe lúc này yên tĩnh, Trần Huyễn đang nghiêm túc bôi thuốc cho Bạch Cảnh Ngu.
Luồng không khí thỉnh thoảng bị đảo loạn bởi hàng mi thật dài, vô tình va chạm, quấn quýt, hoà vào hơi thở mơ hồ hỗn loạn của Bạch Cảnh Ngu.
Cơn đau rát của vết thương kéo đến tận sâu thẳm trái tim và sự lạ lẫm, cùng lên xuống, cùng nhảy nhót.
"Đau không?"
Trần Huyễn nghiêm túc hỏi cô về vết thương.
Bạch Cảnh Ngu kiềm chế không hỏi ngược lại Trần Huyễn, có nhớ trước đây đã từng hỏi câu này không.
Ánh mắt đang nhìn nơi khác đột nhiên hướng về Trần Huyễn, bắt gặp ánh mắt cô ấy.
Trần Huyễn vẫn luôn không nghĩ đến việc gì khác, bị đôi mắt xinh đẹp quật cường của cô nhìn chằm chằm, quả tim nhanh chóng bị nhen lửa.
Như thể đầu quả tim bị mở ra một vết thương giống vết thương trên cổ Bạch Cảnh Ngu.
Thân thể quý giá này, đã từng để mặc cô khống chế.
Vài hồi ức chui lên từ lòng đất, ai đã từng nếm thử hương vị của Bạch Cảnh Ngu sẽ rất khó lòng quên lãng.
Đôi môi mềm kia như có ma lực, khép chặt, không nói một lời, tạo ra vẻ lạnh lùng ngăn cấm mọi ham muốn xâm phạm, nhưng lại càng khiến người ta muốn mở ra, tuỳ ý huỷ diệt.
Trong mắt Trần Huyễn thoáng loé lên du͙© vọиɠ rõ ràng, rất nhanh, cô buộc mình phải chuyển hướng chú ý.
"... Tôi giúp cô dán băng cá nhân."
Bạch Cảnh Ngu nghe giọng cô ấy hơi thay đổi, cử chỉ lúng túng, lập tức nhận ra cô ấy quả thực bị mình mê hoặc.
Cười khẩy trong lòng.
Lấy băng cá nhân ra, toàn bộ quá trình Trần Huyễn không nhìn mặt Bạch Cảnh Ngu mà chỉ tập trung vào cổ cô.
"Được rồi."
Bạch Cảnh Ngu chỉnh lại ghế, nghiêng mặt nhìn miếng băng dán trong gương.
"Hình quả đào... Trần Huyễn, từ khi nào cô bắt đầu dùng đồ có hình ảnh dễ thương vậy?"
Trần Huyễn thu dọn túi sơ cứu.
"Không phải tôi mua, là trợ lý ném vào xe."
"Cô còn có trợ lý? Là một cô bé à?"
"Cô muốn biết?"
Vừa nãy trong mắt Bạch Cảnh Ngu cất giấu dụ hoặc, trong lòng hai người đều biết.
Lúc này Trần Huyễn chỉ dùng lời nói để phản kích chút ít, kẻ qua người lại, rất công bằng.
Quả nhiên Bạch Cảnh Ngu không gặng hỏi nữa.
Đưa Bạch Cảnh Ngu đến dưới lầu công ty, khi xuống xe, Bạch Cảnh Ngu đặt một tay lên cửa nói:
"Trần Huyễn, lần sau tôi không trả lời WeChat của cô, cô có thể trực tiếp gọi điện thoại. Ở dưới lầu đợi cả buổi trời, trước đây không cảm thấy cô ngốc như vậy."
"Không phải tôi sợ làm phiền cô sao?"
Dưới ánh mặt trời, Bạch Cảnh Ngu đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười mềm mại, thu lại tất cả gai nhọn, khiến cô giống như một đoá hoa hồng có thể chiêm ngưỡng bất cứ lúc nào, lại như cố tình đùa dai mê hoặc Trần Huyễn lần nữa.
Trước khi đóng lại cửa xe, Bạch Cảnh Ngu để lại một câu không rõ nghĩa:
"Họ Trần, tốt nhất là cô luôn ngoan ngoãn như vậy."
Mãi cho đến khi bóng dáng Bạch Cảnh Ngu bị những người xa lạ nuốt chửng, Trần Huyễn mới khó khăn thu hồi tầm mắt.
Lái xe đến phòng làm việc.
Mùi hương, vết thương và ánh mắt của Bạch Cảnh Ngu vẫn vấn vít trong đầu Trần Huyễn.
Còn một ngã rẽ cuối là đến phòng làm việc, cô mới kinh ngạc nhận ra mình đã hồi tưởng suốt chặng đường.
Trần Huyễn xoa xoa thái dương, vỗ về trái tim đập liên hồi của mình.
Đừng vô dụng như vậy, Trần Huyễn.
Bạch Cảnh Ngu đến công ty, đi ngang qua hành lang, hơn một nửa số người chào hỏi cô đều nhìn thấy băng cá nhân dán trên cổ cô.
Chẳng trách mọi người nhìn cô bằng ánh mắt ám muội xen lẫn ngạc nhiên.
Ở một nơi như cổ lại có một miếng băng cá nhân, người trưởng thành đều hiểu là xảy ra chuyện gì.
Bạch Cảnh Ngu phục sát đất con chim kia, chỗ nào không cào lại cào vào cổ.
Tới phòng làm việc của mình đóng cửa lại, ngăn chặn những ánh mắt đang nhòm ngó.
Ngồi vào ghế, nghĩ đến hình ảnh con chim kia bảo vệ con của mình.
Vạn vật trên thế gian đều bất chấp như vậy, dùng mạng sống vật lộn để bảo vệ con cháu.
Bạch Cảnh Ngu thất thần một lúc, gửi WeChat cho Trần Huyễn.
【Thứ Tư tuần sau cô có rảnh không, cùng tôi đến một nơi.】
Xe Trần Huyễn vừa ra khỏi ngã tư đầu tiên, tin nhắn WeChat của Bạch Cảnh Ngu đã đuổi tới.
Chờ đến đèn đỏ, gõ vào một chữ "Được".
Chưa gửi đi, đầu ngón tay lơ lửng trên màn hình.
Trả lời nhanh như vậy, có phải quá ân cần?
Trong đầu tự động phát lại hình ảnh Bạch Cảnh Ngu cười nói với cô, họ Trần, tốt nhất là cô luôn ngoan ngoãn như vậy.
Ngón tay Trần Huyễn khẽ run lên, run rẩy gửi đi hồi đáp.
Thôi được.
Trần Huyễn đặt điện thoại xuống.
Ngón tay của mình có suy nghĩ riêng.
.
Từ thứ Tư đến cuối tuần có năm ngày nghỉ không cần đi làm, tâm trạng Dịch Chức Niên vốn nên xán lạn như ánh dương.
Đáng tiếc phải đi so chiêu ở chỗ thím út phiền toái nhất nhà họ Bạch, thực sự là không vui nổi.
May thay cũng chỉ có nửa ngày, cô dự định ăn trưa xong lập tức đi, nhất định là không ai giữ cô lại.
Dịch Chức Niên chọn từ tủ quần áo ra chiếc váy cô đã mặc khi tham gia tiệc tất niên năm ngoái ở công ty.
Màu vàng sâm panh khiến làn da trắng sáng hơn nhiều người của cô càng thêm óng ánh.
So với Thư Tuyền gầy mỏng như giấy thì vóc dáng Dịch Chức Niên có da có thịt hơn, không phải béo mà là mềm mại đáng yêu.
Dùng lời của Thư Tuyền mà nói chính là nhìn thấy cô lập tức nghĩ ngay đến tiểu long bao, khiến người ta có cảm giác rất muốn ăn.
Chiều cao 1m61 cũng không quá chói mắt, đứng ngắm mình trước gương soi toàn thân, cả người lộ ra khí chất tặng quà xong là có thể ấn nút biến, hoàn mỹ.
Thím út nhà họ Bạch là vợ của em trai Bạch Quyết, tiệc mừng đầy tháng của cháu gái đặt tại nhà hàng Trung Hoa của một khách sạn năm sao trong thành phố.
Dịch Chức Niên xách túi quà, từ rất xa đã nhìn thấy thím út ăn mặc đẹp đẽ đang nói chuyện với mấy người bạn của bà ấy.
Dịch Chức Niên gọi một tiếng, vẫy tay với bà ấy.
Thím út Tào Lan cũng vẫy tay lại với cô.
Người bạn nói: "Cháu gái nhà bà đáng yêu quá."
Thấy Dịch Chức Niên bước tới, Tào Lan vẫn mỉm cưởi, vẻ mặt hoà nhã không thay đổi, nhìn về phía Dịch Chức Niên nói:
"Gì mà cháu gái, đây không phải là của lão Bạch nhà chúng tôi, là cái của nợ kia."
Dịch Chức Niên đến trước mặt, giải thích rằng Bạch Quyết phải tham gia Hội nghị cấp cao đổi mới khoa học công nghệ, Bạch Cảnh Ngu cũng có việc không thể rút chân ra được, nhuỵ hoa nghệ tây và đông trùng hạ thảo lần trước thím út nhờ mua cũng vừa mới đến nên đưa cùng món quà của chú Bạch và mẹ Dịch Tuyết Lâm.
Tào Lan mở túi quà ra ngay trước mặt cô, nói bằng giọng đùa cợt:
"Niên Niên, có phải cháu có ý kiến với nhà chúng tôi không? Thím út chỉ nhờ cháu làm ít chuyện mà sao cháu lại bất cẩn như vậy?"
Đôi mắt tròn xoe của Dịch Chức Niên hơi mở to, như thể cô không hề bất ngờ.
"Ơ? Sao thím út lại nói thế ạ?"
"Đông trùng hạ thảo này cháu nên mua từ Hà Nguyên, nhuỵ hoa nghệ tây phải từ Iran mới tốt. Cháu thế này... Ôi, tôi không thể tặng người ta thế này được. Mấy thứ này cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, cháu đấy, biết tiết kiệm tiền cho lão Bạch nhà chúng tôi quá."
Ý là Dịch Chức Niên không tiêu tiền của mình mà vẫn bủn xỉn như vậy.
Tào Lan vừa nói vừa cười như đang pha trò cùng con cháu, tình huống thế này nghiêm túc phản bác cũng không hay lắm.
Huống chi Dịch Chức Niên còn ở vai dưới, nếu thẳng thừng vạch mặt sẽ bị mang tiếng ác là "con gái Dịch Tuyết Lâm không lễ phép".
Tào Lan luôn xem thường Dịch Tuyết Lâm, cảm thấy bà ấy chỉ muốn ăn bám người giàu.
Không có Bạch Quyết, bà ấy vẫn đang bị tên chồng trước cờ bạc thối nát quấy rầy, sao có thể mở công ty lại còn mua nhà.
Con nhóc này cũng vậy, chẳng chút quan hệ với nhà họ Bạch, nhìn thôi đã thấy ghét, từ trước đến nay Tào Lan luôn xem cô là người hầu mà sai bảo.
Dịch Chức Niên làm ra vẻ không kịp đề phòng, bị lời nói của bà ta làm chết lặng.
"Thím út, đồ cháu hiếu kính thím phải dùng tiền của cháu chứ."
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, Tào Lan cảm thấy buồn cười.
Nắm chặt tay cô, vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, nụ cười càng rạng rỡ.
"Thôi đi, tôi còn không biết cháu? Một tháng kiếm được tám nghìn tệ, chút tiền ấy thì đủ làm gì?"
Dịch Chức Niên nhìn thì lúng túng nhưng trả lời rất nhanh.
"Đúng đấy, vì vậy để mua mấy thứ này cho thím út, cháu phải trả tiền thẻ tín dụng hết nửa năm đây, nếu thím út đau lòng cháu thì hoàn lại giúp cháu nhé."
Tào Lan ở đây hư tình, Dịch Chức Niên cũng giả ý với bà ta.
Tào Lan mỉa mai cô nghèo, đồng thời công khai mức lương của cô trước mặt mọi người, rõ ràng là muốn Dịch Chức Niên mất mặt.
Không ngờ đây là cái lưới Dịch Chức Niên giăng sẵn cho bà ta.
Hậu bối đã mở miệng nói bà ta trả tiền, là trưởng bối Bạch gia, nếu chút tiền này cũng không đưa ra thì là lợi dụng người khác; nếu đưa thì chẳng phải lần này mất không à, lại càng không thoải mái.
Tào Lan không ngờ nhóc của nợ này lại che giấu thủ đoạn như thế, nụ cười trên mặt sắp không giữ được nữa.
Mấy người bạn phía sau không hẳn đều đồng lòng với bà ta bắt đầu túm năm tụm ba, lén cười nhạo bà ta bị châm biếm lại.
Dịch Chức Niên không hiếu chiến, thấy bà nội Bạch bế cháu gái nhỏ đi ra, cô lập tức chạy tới, đại diện nhà mình đưa phong bao lì xì.
Trò chuyện cùng bà nội một lúc rồi ra ngoài hít thở không khí.
Dự định chờ bữa tiệc bắt đầu lại quay về tìm một góc khuất, thoả sức ăn uống.
Khách sạn này trước đây rất gần trường học của cô, mỗi lần Bạch Cảnh Ngu tham gia tiệc chiêu đãi, cô rất hay tới ăn chực.
Sau đó Bạch Cảnh Ngu tiện tay làm một tấm thẻ vàng, tiện tay nạp mười nghìn tệ vào, chưa tiêu được đồng nào thì bận quá không còn đến đây nữa, thẻ vàng cũng tiện tay cho Dịch Chức Niên.
Hôm nay thức dậy quá muộn, đến giờ thì bụng đã sôi ùng ục.
Dịch Chức Niên đến một nhà hàng Tây gọi món bánh phô mai cháy vị matcha yêu thích của cô.
Vừa ăn vừa lướt WeChat.
Tin WeChat cảm ơn Thư Tuyền giúp cô chọn quà đã gửi đi mấy tiếng trước đó mà không nhận được hồi âm, là công việc bận quá à?
Thư Tuyền không có động tĩnh, nhóm bạn học của cô lại tưng bừng nhộn nhịp.
Mới đến buổi trưa mà trong nhóm đã có hơn một nghìn tin nhắn, thậm chí còn có người nhắc đến cô.
Dịch Chức Niên vuốt lên trên, thấy có người đăng ảnh cô Bùi lên.
Trong ảnh Bùi Tỉnh đang đứng trên bục giảng, tay cầm cây bút laser chưa bật.
Áo sơ mi màu xanh nước biển được sơ vin lộ ra vòng eo thon gọn.
Mái tóc đen xoăn dài từ vai xoã xuống như rong biển, nhẹ nhàng, tinh khôi lại chững chạc, mặc dù hơi cúi đầu đọc giáo án cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cô ấy chút nào.
【Trời ạ, ảnh này chụp lúc nào thế? Nhớ cô Bùi quá đi.】
Cả đám người đang cảm thán trong thứ Tư vô vị có cô Bùi làm spa cho mắt mới tuyệt làm sao.
Cái nhóm mê gái này.
Dịch Chức Niên nhớ tới khi còn đi học, bọn họ suốt ngày đăng ảnh chụp trộm cô Bùi vào nhóm.
Cũng phải thôi, ai lại không thích người vừa xinh đẹp, hiền hoà lại có học thức uyên bác như cô Bùi chứ?
Nhưng đối với Dịch Chức Niên mà nói, nửa học kỳ đầu do cô Bùi dạy là cơn ác mộng thời sinh viên của cô.
Mỗi lần cô nhờ mấy tên chung ký túc xá vô dụng kia đối phó đều bị cô Bùi nhìn thấu.
Cũng không ít người điểm danh giúp, nhưng sao cô Bùi cứ ghim lấy cô.
Khiến cô đến tận bây giờ vẫn còn chút bóng ma tâm lý về chuyện điểm danh.
Dịch Chức Niên thở phì phò ăn một miếng bánh.
Nghe nói cô Bùi đã làm kinh doanh rồi.
Khó mà tưởng tượng giảng viên gương mẫu như cô Bùi trở thành bà chủ sẽ có bộ dáng thế nào.
Đột nhiên có một cậu chàng vốn ít lời trong nhóm lên tiếng:
【Cho hỏi, có ai có WeChat của cô Bùi không?】
【Không có.】
【Không có, không ai có hết, tôi đã hỏi rồi.】
【Mấy năm trước tôi muốn mời cô Bùi vào nhóm, cô Bùi nói cô ấy không có WeChat...】
【Lý do từ chối của cô Bùi thật mới mẻ tinh tế [ doge]】
【A Thiết này, cậu muốn xin WeChat của cô Bùi làm gì?】
【Cậu ta thầm thương trộm nhớ cô Bùi [ doge][ doge]】
【Á đù?! Thật không?】
Cậu chàng kia lại thật sự thừa nhận.
【Lúc đấy còn đi học nên ngại mở miệng, cứ tiếc nuối mãi... Vậy là không ai có phương thức liên lạc của cô Bùi sao? 】
【@ Sandwich Nướng: Niên Niên, cơ hội tốt để làm việc thiện tích đức. Cô Bùi tốt với cậu như vậy, chắc chắn là cậu có WeChat của cô ấy, mau cống hiến đi!】
Dịch Chức Niên: "..."
Cô Bùi tốt với mình?
Là cái kiểu chính xác điểm danh tên mình mỗi lần mình trốn học à?
Cái phúc này cho cậu, cậu có hưởng không.
Đức là không có cơ hội tích, bởi vì cô cũng không có.
Sandwich Nướng: 【Dịu dàng từ chối.GIF】
Dịch Chức Niên vừa uống trà sữa vừa xem đám người trong nhóm tiếp tục hồi tưởng cô Bùi.
Cho đến khi một cái tát vang lên giòn giã sau lưng cô, khiến cô nhảy dựng.
"Bùi Tỉnh, cô là đồ khốn kiếp!"
Giọng nói của một phụ nữ cuồng loạn, hoàn toàn không nhớ rằng mình đang ở nơi công cộng.
Dịch Chức Niên suýt phun hết trà sữa ra ngoài.
Bùi, Bùi Tỉnh?
Dịch Chức Niên kinh hãi quay đầu lại.
Đúng là Bùi Tỉnh, cô Bùi bằng xương bằng thịt.
Bùi Tỉnh đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ, rất bình tĩnh quay đầu lại sau khi ăn tát, mái tóc xoăn kiểu Pháp mềm mại cũng theo đó thong thả trở về vị trí cũ.
"Đúng, tôi chính là đồ khốn kiếp."
Bùi Tỉnh vẫn xinh đẹp và dịu dàng như trong ký ức Dịch Chức Niên, cô ấy lịch sự nhấc chiếc bình hoa bị quét rơi lên.
"Tôi đã trả tiền."
Nói xong cô ấy đứng dậy, bình tĩnh mặc áo khoác vào.
Dịch Chức Niên vội quay đầu lại, run lẩy bẩy.
Mình nhìn thấy gì vậy.
Cô Bùi cùng với một cô gái gái gái gái...
Bùi Tỉnh bỏ rơi tiếng khóc tuyệt vọng, bỏ đi một cách vô tình.
Cộc cộc cộc ——
Tiếng giày cao gót ngày càng gần Dịch Chức Niên.
Quá lúng túng, Dịch Chức Niên hoàn toàn không muốn bắt gặp chuyện riêng của cô Bùi.
Lại còn là việc thầm kín như vậy.
Dịch Chức Niên muốn cuộn mình thành quả bóng, lập tức lăn xuống dưới gầm bàn.
Lòng khẩn cầu tuyệt đối đừng để Bùi Tỉnh nhìn thấy, chỉ ước gì có thể đưa thực đơn lên che mặt.
Ban đầu, Bùi Tỉnh quả thật không để ý đến Dịch Chức Niên.
Thế nhưng bóng lưng quen thuộc kia cứ run như cầy sấy ngay trước tầm nhìn của cô, làm cô không cách nào phớt lờ cho được.
"Dịch Chức Niên."
Bùi Tỉnh gọi tên "Em Lông Vũ" bằng giọng điệu điểm danh.
Từng bị việc điểm danh của Bùi Tỉnh thao túng tâm lý, Dịch Chức Niên đáp lại theo bản năng:
"Có!"
Hét lên xong, bản thân cũng cảm thấy mình thật vô tri.
Sao lại còn đáp lại chứ!
Chuyện đến nước này, Dịch Chức Niên chỉ có thể cắn răng đứng lên, mỉm cười đối mặt Bùi Tỉnh.
"Cô Bùi..."
Vừa ngoan vừa kính cẩn gật nhẹ đầu với Bùi Tỉnh.
Thế giới hỗn loạn muôn màu muôn vẻ của Em Lông Vũ bị ánh ban mai chiếm giữ.
Hơi ấm lại đột ngột giáng xuống cuộc đời cô tại thời điểm cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Bùi Tỉnh lặng lẽ nhìn Dịch Chức Niên một lúc, nụ cười vẫn trên môi.
"Cô nhóc lớn rồi."
...
"Vậy là, chị để lại phương thức liên lạc cho cô Bùi sao?"
Thư Tuyền nghe xong lời kể của Dịch Chức Niên cũng vừa lúc uống xong ly nước chanh thứ hai, cảm giác khát khô vì cả ngày không uống nước mới xem như dằn xuống.
Hiện tại là tám giờ tối.
Dịch Chức Niên đã được giải thoát khỏi bữa tiệc đầy tháng, trở về nhà hàng gần nhà.
Để cảm ơn lần trước Thư Tuyền giúp mình chọn nhuỵ hoa nghệ tây và đông trùng hạ thảo, đêm nay Dịch Chức Niên mời cô ấy ăn cơm.
"Không có..."
Dịch Chức Niên chọc vào thái dương.
"Chỉ nói chuyện vài câu, hôm đấy người phụ nữ tát cô ấy vẫn còn ngồi đằng sau, chị không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được lưng mình sắp bị nhìn chằm chằm ra cái lỗ rồi, còn để lại phương thức liên lạc? Chị không muốn sống nữa à."
Thư Tuyền bị chọc cười, thấy Dịch Chức Niên hồi lâu không động đũa nên gắp cho cô ấy món bồ câu chiên giòn cô ấy thích.
"Cảm giác cô Bùi thật sự có chút khác biệt, thêm một chút gì, lại ít đi một chút gì đấy..."
Nghĩ tới Bùi Tỉnh, Dịch Chức Niên lầm bầm lầu bầu một hồi, chợt phát hiện trên cánh tay Thư Tuyền có một vết xước, "Á" một tiếng rồi nắm chặt tay cô ấy:
"Hôm nay bận việc gì vậy, sao còn bị thương?"
Câu hỏi của Dịch Chức Niên gợi lên hồi ức khủng khϊếp của Thư Tuyền, hai tay nắm chặt ly nước.
Trưa hôm nay của Thư Tuyền không thể dùng từ "bận rộn" để hình dung.
Mà là một chiến trường bi thảm.
Trưa nay là tiệc chia tay Fiona, hơn nửa số người ở bộ phận vận hành đều góp mặt.
Tất nhiên Thương Sơ không đi, họ cũng không mời Thư Tuyền.
Thương Sơ và Fiona tích oán đã lâu, trong bộ phận có phe phái riêng của mình, việc nhân viên âm thầm đứng về phía nào đó là điều rất phổ biến ở nơi làm việc.
Fiona nghỉ việc, khí thế Thương Sơ lên hừng hực.
Việc Thương Sơ sỉ nhục tuổi tác của Fiona trước mặt mọi người cách đây vài ngày đã bị lan truyền rộng rãi trong văn phòng.
Tin đồn "Thương Hoàng" sắp đăng cơ ngày càng kịch liệt.
Trong bữa tiệc chia tay trưa nay, Fiona như thể vô tình nhắc đến Thương Sơ, nói cô ấy nhỏ nhen lại hay dùng thủ đoạn bẩn thỉu, là người không tử tế. Đức mà không tương xứng với vị trí tất sẽ gặp hoạ, huống chi vị trí này chưa chắc đã là của cô ấy.
Câu này chưa đầy một tiếng sau đã đến tai Thương Sơ.
Thương Sơ nhìn ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đã lập tức gửi một tin nhắn nặc danh cho vợ của phó giám đốc bộ phận kĩ thuật.
Việc Fiona dan díu với vị phó giám đốc này cũng không phải bí mật ở Khải Phong, mọi người đều nhắm mắt làm ngơ không nhắc đến, không muốn đắc tội với người khác.
Tin nhắn của Thương Sơ trực tiếp đưa vợ phó giám đốc tới, thẳng tiến công ty hỏi Fiona là ai.
Fiona tự biết chuyện mình làm, vốn định đi vòng qua nhưng lại bị tóm ngay mặt, nửa câu chưa kịp nói đã bị đối phương cho một cái tát tàn nhẫn.
Tiếng bạt tai vang dội, sau đó là tiếng bàn ghế lật ngã, tiếng lôi kéo, tiếng la hét càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, vợ phó giám đốc bị phó giám đốc tới kéo đi.
Fiona vọt thẳng vào văn phòng Thương Sơ, thấy cô ấy đang nhàn nhã gọi điện thoại, không nói nửa lời mà hất trà nóng vào người cô ấy.
Thương Sơ cũng không biết ném di động tới nơi nào, nhảy lên cùng Fiona lôi đầu giật tóc.
Cả buổi chiều công ty náo loạn.
Mấy lần Thư Tuyền muốn vào khuyên can đều bị đẩy lùi, cuối cùng vì bảo vệ Thương Sơ mà vị Fiona cào cho một đường.
Trên cánh tay gầy yếu hiện lên vệt đỏ khá bắt mắt.
Dịch Chức Niên nghe tới nỗi đần ra.
"Chị không ở một ngày mà đánh nhau luôn rồi?"
"Đúng vậy... Cuối cùng thì cảnh sát đến."
"Vậy, bây giờ Thương Sơ ở đâu? Đồn cảnh sát?"
"Không, cuối cùng Tiền tổng đích thân hoà giải chuyện này, ém nó xuống. Fiona rời đi, Thương Sơ mời Tiền tổng ăn tối, em gọi điện thoại cho chị ấy cũng không nghe, gửi WeChat nói em về nhà trước."
Tiền tổng là CEO của Khải Phong.
Thư Tuyền lo lắng cho Thương Sơ đến đau lòng, không biết cô ấy có bị thương hay không.
Nhưng hiện tại cô ấy đang ở cùng CEO, Thư Tuyền gửi quá nhiều WeChat cũng thấy ngại.
Dịch Chức Niên an ủi Thư Tuyền: "Sẽ không có chuyện gì đâu, có vấn đề thì nên đến bệnh viện, không còn tâm trạng ăn cơm nữa. Em đừng lo, chị ấy lớn như vậy chắc chắn biết chừng mực. Chị gọi cho em ly trà sữa vải để trấn tĩnh."
Thư Tuyền nói: "Không cần, em uống nước là được."
Dịch Chức Niên ngẫm lại cũng cảm thấy buồn cười.
"Em nói xem tại sao hôm nay chúng ta lại cùng nhau gặp xui xẻo vậy."
Thư Tuyền: "Hi vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa, lòng em rối tung cả lên."
Dịch Chức Niên gắp món đuôi bò om nấm truffle đen ưa thích nhất của mình, cũng là món đắt nhất trên bàn ăn, cười nói:
"Câu này của em nghe có điềm quá!"
Không biết là miệng Dịch Chức Niên hay Thư Tuyền được khai quang.
Nụ cười gượng gạo của hai người vẫn còn treo trên mặt thì chợt nghe người phụ nữ trung niên ở bàn bên cạnh tức giận đập bàn một cái, cả giận nói:
"Con nghe xem mình đang nói gì!"
Dịch Chức Niên giật mình, miếng đuôi bò rơi bịch xuống bàn.
Dịch Chức Niên vô cùng đau đớn: "A!!"
Thư Tuyền nhìn sang bàn bên cạnh.
Đây là hai mẹ con, ngoại hình rất giống nhau.
Người phụ nữ xa lạ hướng về phía Thư Tuyền thoạt nhìn đã ngoài ba mươi, có vẻ không đồng tình với lời chất vấn của mẹ mình, nhếch mép cười mỉa "Con chính là như vậy".
Tóc cô ấy dài đến ngực, dày một cách đáng kinh ngạc, những lọn tóc uốn trojan xoã tung lười biếng cùng lối trang điểm theo tông lạnh khiến khung xương hoàn mỹ của cô ấy lộ ra cảm giác đầy đặn và lạnh lùng.
"Có vẻ lời con nói còn chưa rõ ràng, vậy con nên trực tiếp hơn."
Người phụ nữ kia bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Thư Tuyền.
Thay đổi gương mặt lạnh nhạt với mẹ mình, lúc đối diện Thư Tuyền bỗng nở nụ cười như trăng sáng, lời nói ra lại khiến Thư Tuyền nín thở.
"Cô, muốn kết hôn với tôi không?"
---
Lời tác giả:
Lâm Thị: Tốt quá, cuối cùng cũng thả tôi ra.
Các CP đều đã lên sàn ~ ngày mai vào V rồi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ~