Hiếm (Nan Đắc)

Chương 13

"Ưa không nổi."

Trên đường lái xe chở Thư Tuyền về nhà, Thương Sơ nhắc đến câu nói của Fiona trước khi rời đi, cố kìm nén cơn giận.

"Em không thấy bộ dáng tức suýt nổ phổi của cô ta lúc đấy đâu, là cơn thịnh nộ của kẻ bất tài thất bại, sự uy hϊếp của kẻ thua cuộc, trước đây chưa từng thấy Fiona mất thể diện như vậy. Cô ta đã bị đá khỏi Khải Phong, sao còn khả năng biết chuyện bổ nhiệm nhân sự? Toàn bộ người trong bộ phận vận hành từ cô ta trở xuống, chị là người có cấp bậc cao nhất. Nếu không phải chị tiếp quản sau khi cô ta đi thì tại sao lần trước Nhậm tổng của phòng kinh doanh lại muốn mời riêng chị ăn cơm? Còn nhờ chị sau này chiếu cố ông ta. Khu Tây chỉ có mình ông ta có quan hệ thân cận nhất với Hội đồng quản trị, con cáo già này không có việc gì thì không lên điện tam bảo, nhất định là đã nghe phong thanh gì rồi nên mới muốn chèo kéo chị."

Hai tay Thư Tuyền cầm điện thoại, lông mày từ từ cau lại.

"Đúng là quan hệ giữa Nhậm tổng và Hội đồng quan trị rất thân thiết, nhưng ông ta là kẻ già đời trên thương trường, có vài việc không cần phải nắm chắc mới hành động, đều là lấy lòng, dùng chút miệng lưỡi, nói vài lời hay cũng không thiệt gì."

Không đợi Thư Tuyền nói xong, Thương Sơ phụt cười.

"Cưng à, chuyện bên trên phức tạp lắm, không đơn giản như em nghĩ đâu. Sau này chị sẽ từ từ dạy em."

Thư Tuyền biết lần này là cơ hội tốt nhất của Thương Sơ, Thương Sơ rất xem trọng.

Cô sắp xếp lại tất cả những thứ có thể nghĩ tới.

"Nhưng Fiona ở đây hơn mười năm, tiếp xúc với không ít người, rất nhiều người trong ngoài Khải Phong đều do cô ta dìu dắt. Dù việc bổ nhiệm nhân sự luôn được bảo mật cũng chưa chắc cô ta không thông qua quan hệ để biết trước. Ngộ nhỡ..."

Thương Sơ đạp phanh dừng xe trước đèn đỏ.

"Chỉ cô ta có mối quan hệ, chị không có? Có phải em cũng cảm thấy chị không xứng?"

Thư Tuyền không ngờ cô ấy sẽ nói vậy, giọng nói trong phút chốc yếu đi.

"Em chỉ... muốn giúp chị xem xét tất cả khả năng."

Vẻ tức giận thoáng qua mặt Thương Sơ, rất nhanh sau đó lại nở nụ cười hiền hoà, xoa đầu Thư Tuyền.

"Được rồi, đừng dùng cái đầu nhỏ của em phân tích giúp chị, phải tự suy xét cho công việc của mình hiểu chưa? Đầu năm chị còn tưởng em có thể nắm lấy cơ hội thăng chức, kết quả bị người ta đoạt mất. Chị sắp lên P8 rồi, em vẫn ở P5."

Thư Tuyền im lặng, cúi đầu.

Thương Sơ cong hai ngón tay, dùng đốt ngón tay kẹp vào má cô ấy.

"Em nói xem, nếu không có chị thì biết làm sao?"

Thư Tuyền nhìn về phía cô ấy, "Chị không giận là tốt rồi."

"Trong lòng em chị nhỏ nhen vậy sao? Được rồi, chúng ta không nói chuyện người khác nữa, Fiona sống hay chết thì liên quan gì đến chúng ta, đúng không? Đi, chị mời em uống trà sữa ăn mừng sớm."

Quán trà sữa dưới lầu là nơi họ thường ghé qua.

Mua hai ly trà sữa vải, lúc đi lên thang máy, Thương Sơ nói sau khi cô chính thức thăng chức thì có thể cân nhắc chuyện mua nhà.

"Lương năm trung bình của giám đốc bậc P8 trong tập đoàn chúng ta ít nhất là bảy trăm nghìn."

Đôi mắt được trang điểm đậm của Thương Sơ rất đẹp, nói tới tương lai đầy hứa hẹn, trong đồng tử lại càng tràn đầy tự tin.

"Một năm bảy trăm nghìn, là bảy trăm nghìn đấy, cứ cắn răng dành dụm hai ba năm là có thể thanh toán khoản trả trước. Lúc nào rảnh em xem giúp chị mấy căn nhà gần công ty đi. Nhà mới thì kham không nổi rồi, nhà cũ đi, cũng rất tốt. Ưu tiên hàng đầu là nhà được xây dựng trong vòng mười năm, hai phòng ngủ, phải là hai phòng ngủ, rộng rãi. Sau này mẹ em đến thăm cũng hài lòng, biết em có chỗ dựa tốt."

Thư Tuyền nghe cô ấy đột nhiên nhắc đến chuyện mua nhà, một điều vô cùng xa vời bỗng dưng hiện ra ngay trước mắt, rất không chân thực.

Vẫn vùi đầu làm việc, nỗ lực dùng thanh xuân để nặn ra một tương lai mơ hồ, vào lúc này Thư Tuyền đột ngột ngẩng đầu lên dưới sự dẫn đường của Thương Sơ, nhìn thấy một con đường lớn rộng mở ngay trước mắt.

Bước ra thang máy, trong hành lang tràn ngập mùi mốc meo và ẩm ướt đặc trưng ở thời điểm giao mùa xuân hạ.

Đèn cảm biến phía trên đầu đã hỏng, bức tường bong tróc và nấm mốc là môi trường quen thuộc của Thư Tuyền, từ nhỏ cô đã lớn lên ở một nơi như thế này.

"Thương Sơ."

Trước khi vào cửa, Thư Tuyền kéo ống tay áo Thương Sơ.

Thương Sơ quay đầu lại.

"Hả?"

Trong đôi mắt nai của Thư Tuyền ẩn chứa ánh trăng trong vắt.

Cô đau lòng nói: "Chị mới là quan trọng nhất, đừng làm việc quá sức. Gần đây chị đều tăng ca đến khuya."

Thương Sơ ôm cô vào lòng.

"Bất kể chị tăng ca đến mấy giờ, không phải em luôn ở bên cạnh chị sao? Chị là chỗ dựa của em, tương tự, em cũng là tất cả của chị. Không có em, những nỗ lực của chị hoàn toàn vô nghĩa."

Thân hình Thương Sơ gầy gò, hai cánh tay dài mở rộng, động tác ôm Thư Tuyền vào lòng lại rất mạnh mẽ.

Thư Tuyền thích cái ôm nhẹ nhàng mang theo đau đớn, chặt đến nỗi gió cũng không thể lọt vào.

Cô đắm say trong cảm giác "Chỉ mỗi mình em" độc nhất vô nhị này.

...

Kết thúc cái ôm, Thương Sơ nắn nắn mặt Thư Tuyền, mở cửa nhà.

Đèn trong nhà bật sáng, người thuê chung đang ở nhà.

Cậu trai thuê chung vẫn còn thức, đang cầm một lon bia lạnh đứng trước tủ lạnh đối diện cửa bếp.

Tóc ướt nhẹp, vừa tắm xong, mặc một cái áo ba lỗ lỏng lẻo.

Y tên Trịnh Bân, là một người họ hàng của bạn học cấp Ba của Thương Sơ, vừa tốt nghiệp năm ngoái, đến thành phố S tìm việc làm.

Ngày ấy họ đang tìm người thuê chung, bạn học lập tức giới thiệu cậu ta tới đây.

Thư Tuyền khá bài xích việc sống cùng đàn ông.

Nhưng lúc đó Thương Sơ kiên quyết ra giá 1800 cho căn phòng ngủ nhỏ kia, người đến xem phòng đều chê đắt, chỉ có Trịnh Bân đồng ý.

Thương Sơ động viên Thư Tuyền: "Ngày nào cậu ta cũng ra ngoài tìm việc làm, chỉ có buổi tối trở về ngủ. Sau này em có về đóng cửa cũng chưa chắc nhìn thấy cậu ta. Với lại, con trai tính tình rộng rãi, không tính toán chi li, thuê chung phải tìm con trai, bớt việc."

Ý ở ngoài lời rất rõ, Thương Sơ đã quyết định, Thư Tuyền luôn nghe lời cũng không nói thêm gì nữa.

Khoảng thời gian Trịnh Bân vừa chuyển tới đúng là đi sớm về muộn, liên tục tìm việc làm.

Tìm suốt ba tháng, qua hết vàng ba bạc bốn(*) mà vẫn không tìm được công việc thích hợp nên bắt đầu đâm lười, ngày nào cũng ngủ thẳng cẳng đến trưa, thời gian ở nhà ngày càng nhiều, rảnh rỗi chỉ ngồi trong phòng khách xem TV, thỉnh thoảng mời bạn nam tới nhà uống bia.

(*Dùng để chỉ thời kỳ cao điểm tuyển dụng lao động vào tháng Ba và tháng Tư hàng năm ở TQ vì gần tết âm lịch và xuân vận (mùa du lịch lễ hội mùa xuân), thị trường tuyển dụng đông nghịt người nên mới gọi là vàng ba bạc bốn) (Theo baike)

Trịnh Bân quay đầu nhìn hai người: "Lại muộn thế à."

Thương Sơ thở dài: "Hết cách rồi, làm thuê là mệt mỏi như vậy đấy. Đâu tốt số như cậu."

"Em tốt số bao giờ? Lúc này mới tìm được việc đây."

"Tìm được rồi?"

Trịnh Bân cười hì hì, "Dì em sắp xếp cho em."

Nói vậy Thương Sơ đã hiểu.

"Làm việc ở đâu?"

"Công ty phát triển Duy Cách, chị biết không?"

Công ty phát triển Duy Cách là công ty mẹ của Khải Phong.

Nhìn Trịnh Bân với cặp mắt khác xưa, Thương Sơ nói:

"Biết chứ, sao có thể không biết, top 500 thế giới. Còn nói số không tốt, giỏi quá."

Trò chuyện thêm vài câu, Thương Sơ và Thư Tuyền cùng nhau trở về phòng ngủ.

Trước khi cửa phòng đóng, Trịnh Bân đang uống bia dời mắt khỏi TV.

Liếc về phía cửa phòng sắp đóng lại.

Trong khe hở nhỏ, thoáng qua khuôn mặt nghiêng của Thư Tuyền và Thương Sơ đang nhìn nhau chăm chú.

Khoảnh khắc cánh cửa khép chặt, Thương Sơ tiến về trước, môi họ sắp chạm nhau.

"Cạch" một tiếng, tầm nhìn bị chặn lại.

Trịnh Bân mỉm cười, trở về phòng mình.

.

Chín tiếng trước.

Vạn Gia Thành.

Tư dinh nhà họ Bạch có diện tích ba mẫu, chỉ riêng khu vườn đã chiếm hai phần ba diện tích.

Những người làm vườn đứng trên thang ngắn tỉa cành, một kéo hạ xuống, cành cây to khoẻ rời khỏi thân, rơi loạt soạt xuống đất, chồng chất lên nhau thành ụ nhưng không bừa bộn.

Đưa Bạch Cảnh Ngu đến trước cổng sân, Tiểu Lưu rời đi.

Thân thủ kia thực sự phải mất vài năm thực chiến mới luyện được.

Trước đây tôi có mấy người bạn cũng thế này.

Ám chỉ trong lời nói của Tiểu Lưu trùng khớp với suy đoán trước đó của Bạch Cảnh Ngu.

Bạch Cảnh Ngu lấy điện thoại ra gọi cho đồ đệ.

【Tôi nhớ lúc trước em nói có bạn học làm ở công ty thiết kế Bác Húc.】

Tiếng gõ bàn phím của đồ đệ ở đầu dây bên kia rất có nhịp điệu, lúc này đang tăng ca ở công ty.

【Vâng, là bạn cùng lớp Đại học, lần tụ họp trước có nhắc đến. Sao vậy ạ?】

Năm đó Trần Huyễn từng làm việc tại Bác Húc, chắc chắn có người biết lý do cô ấy biến mất khỏi Bác Húc.

Giúp tôi hỏi thử chuyện liên quan đến Trần Huyễn.

Câu này lướt qua khoé miệng Bạch Cảnh Ngu.

Nhớ tới góc mặt nghiêng trầm lặng giấu kín suy nghĩ của Trần Huyễn, lòng Bạch Cảnh Ngu nhói lên.

【... Bỏ đi, không có gì.】

Cuối cùng không hỏi ra.

Dừng một chút, cắt đứt ý định dò hỏi, đồ đệ nghe ra sự do dự và khó nói của Bạch Cảnh Ngu, sáng suốt không hỏi tiếp, thân thiết nói:

【Vâng, bao giờ sư phụ muốn hỏi thăm thì cứ nói với em, em sẽ cố gắng hỏi càng nhanh càng tốt.】

Bạch Cảnh Ngu cúp điện thoại sau khi nói cô ấy giữ sức khoẻ.

Không biết do cơn gió tháng Năm mang đến hơi nóng đầu hè, hay là nhớ tới Trần Huyễn khiến cơ thể bất giác nóng lên.

Gáy Bạch Cảnh Ngu có chút ẩm ướt hiếm thấy.

Suy nghĩ của cô trôi lang thang, cầm điện thoại đi vào trong, mới đi được hai bước điện thoại lại rung lên.

Là nhắc nhở lịch trình.

Nhắc cô rằng có việc quan trọng cần làm vào thứ Tư tuần sau.

Đây là việc cô phải làm hàng năm.

Dù không nhắc cũng không thể quên được.

Ánh nắng như từng mảnh vàng vỡ rơi qua kẽ lá của cây đa già.

Rơi vào bờ mi khẽ chớp của Bạch Cảnh Ngu khi cô đột ngột hoàn hồn.

Bạch Cảnh Ngu tắt nhắc nhở, khoá màn hình.

Ảo giác choáng váng khi chỉ một giây sau sẽ rơi khỏi đỉnh núi khiến trán cô toát mồ hôi lạnh.

Lập tức lấy ra hộp kẹo Trần Huyễn mua cho cô.

Kẹo trái cây thập cẩm có nhiều loại mùi vị, không nhìn mà ngẫu nhiên chọn một viên rồi cho nhanh vào miệng như nuốt một viên thuốc cứu mạng.

Vị chua của chanh khiến quai hàm cô muốn nhũn ra, mùi trái cây quen thuộc dần xoa dịu tinh thần đang chao đảo của cô.

Bạch Cảnh Ngu có thiên phú nghề nghiệp, những dự đoán và thậm chí cả những linh cảm về rủi ro không xác định của cô đều rất chính xác.

Những dòng chảy ngầm đang ẩn dưới êm đềm giả tạo.

Mùa hè năm nay, có lẽ sẽ có chuyện xảy ra.

Đợi nhịp tim trở lại bình thường, cô đẩy cửa sân ra, thấy Dịch Chức Niên đang ngồi trong nhà chòi cho cá chép trong hồ ăn.

"Rốt cuộc cũng đến."

Dịch Chức Niên ném hết thức ăn cho cá xuống.

"Sao không vào?"

"Không phải đang chờ chị à?"

Dịch Chức Niên hất cằm sang chiếc xe kéo dã ngoại bên cạnh.

Trong xe có hai bình thuỷ tinh to, những quả dương mai bên trong ngâm vào rượu màu nâu sẫm chỉ còn thấy đường viền mơ hồ.

"Quà đã chuẩn bị xong, chị phải tự cầm vào. Cái này gọi là diễn cho trót."

"Quà của cô thì sao?"

"Cà vạt, rất hợp với bộ vest mới của chú."

Thứ Dịch Chức Niên chuẩn bị cho Bạch Cảnh Ngu chính là món ưa thích gần đây của Bạch Quyết, có tiền khó kiếm.

Còn bản thân lại chọn món đồ yết giá rõ ràng trong trung tâm thương mại.

Cô luôn nhận thức rõ vai trò của mình trong gia đình được xây dựng lại này.

Đừng cướp đi tiếng thơm của con gái chính quy đối với cha dượng, đừng khiến mẹ khó xử, đây là "mỹ đức" cô học được ở tuổi vị thành niên.

Quản gia đi tới, xách vali của Bạch Cảnh Ngu vào.

Bạch Cảnh Ngu tự đẩy xe, cùng Dịch Chức Niên đi vào trong.

"Cảm ơn."

Dịch Chức Niên đang nhắn WeChat cho Thư Tuyền, vừa nhắn vừa cười, trả lời Bạch Cảnh Ngu:

"Khách sáo với em làm gì."

Hôm nay là sinh nhật tuổi năm mươi sáu của Bạch Quyết.

Vào thời điểm này hàng năm đều có hàng tá người lao tâm khổ tứ suy nghĩ món quà có thể đi vào lòng ông ta.

Có năm, thậm chí họ còn chặn nhau ở cổng khu đô thị để xem ai có thể là người đầu tiên đến "Mừng thọ", tạo nên một tấn hài kịch.

Lấy ra bất kỳ chủ nhà nào trong Vạn Gia Thành đều là gương mặt quen thuộc trên bản tin tài chính, không muốn lại làm trò đùa cho kẻ khác, sau lần đó, Bạch Quyết không nhận quà của bất cứ ai trong ngày sinh nhật, thậm chí còn đóng cửa miễn tiếp khách, chỉ lặng lẽ ăn một bữa cơm với người nhà.

Cặp chị em khác họ cùng nhau bước vào cửa, chưa kịp nhìn thấy cha mẹ đã nghe tiếng thầm thì của họ.

Bạch Quyết ngồi giữa sofa, hai tay siết chặt đặt trên đầu gối, đầu bị một sức mạnh vô hình kéo xuống.

Dù không nhìn thấy mắt nhưng những bó cơ cứng như đá cho thấy rõ ràng ông ta đang trong cơn thịnh nộ vào lúc này.

Trong thịnh nộ, sự hoảng loạn cũng hiện rõ.

"Việc này tuyệt đối không được..."

Dịch Tuyết Lâm ngồi bên cạnh ông ta, khuôn mặt vốn hiền lành trí thức giờ phút này lộ vẻ cay đắng. Nắm lấy bàn tay run run của chồng, cố gắng giúp ông ta mở nắm đấm để giải toả áp lực. Nghe tiếng bước chân, bà ngẩng đầu lên trước nhất, phát hiện Bạch Cảnh Ngu và Dịch Chức Niên cùng bước vào.

Khoảnh khắc đối diện với họ, vẻ ưu sầu trên mặt Dịch Tuyết Lâm lập tức được thay thế bằng nụ cười.

"Cảnh Ngu, Niên Niên, đến rồi."

Người đã ở ngay trước mắt, tất nhiên là đến rồi.

Dịch Tuyết Lâm nói câu vô nghĩa này tất nhiên không chỉ là chào hỏi, mà là nhắc nhở Bạch Quyết rằng các con đến rồi, đừng nói nữa.

Nhìn cảnh tượng này, Bạch Cảnh Ngu hiểu rõ ——

Việc này có liên quan tới mình.

.

Bạch Quyết từ từ ngẩng đầu lên, khoé miệng nhếch lên một cách miễn cưỡng, tạm thời kiềm chế cảm xúc.

Nhưng đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ không thể biến mất ngay được.

Bạch Quyết nhận ra Bạch Cảnh Ngu đang quan sát mình nên mất tự nhiên quay mặt đi, bình tĩnh nói:

"Đến đủ rồi, có thể dọn món lên."

Người giúp việc chuyển từng món ăn từ nhà bếp kiểu Trung lên, quản gia dọn món ra.

Dịch Tuyết Lâm kéo ghế, tự bày bộ đồ ăn cho mọi người.

Cả nhà ngồi vào bàn ăn, Dịch Chức Niên lặng lẽ uống nước.

Bạch Cảnh Ngu cụp mắt không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như thường ngày.

Dịch Tuyết Lâm tập trung sắp xếp bát đĩa, đặt những món ưa thích của Bạch Cảnh Ngu và Bạch Quyết vào vị trí họ dễ gắp.

Đầu óc Bạch Quyết không đặt vào thức ăn, ông lơ đãng sờ ly rượu, định nói chuyện khác để xua đi bầu không khí căng thẳng, kẻo cô con gái thông minh nhớ tới lại dò hỏi ông nguyên nhân tức giận.

Ông nhìn như vô tình nhắc đến việc tập đoàn công nghiệp Tử Sơn bốc hơi hàng chục tỷ đồng giá thị trường.

Hỏi vụ chống thâu tóm lần trước có phải xuất phát từ tay Bạch Cảnh Ngu hay không.

Bạch Cảnh Ngu không có lý do gì mà không thừa nhận.

"Đúng vậy."

Bạch Quyết chưa ăn cơm đã uống rượu trước, đặt ly rượu xuống, ông nói:

"Ta và chủ tịch của Công nghiệp Tử Sơn đến thành phố S cùng năm, ông ta là nguyên lão đồng thời cũng là công thần xây dựng thành phố S, mạng lưới kinh tế sau lưng cực kỳ phức tạp, có rất nhiều bên liên quan lợi ích. Con không chỉ đắc tội một mình ông ta, sau này e là rất khó bước đi trên thị trường vốn."

"Đây là công việc của con, nếu ông ta cảm thấy con đắc tội thì phải tự kiểm điểm bản thân."

"Công việc còn phải xem có đáng nhận hay không. Trước đó ta đã nói với con rằng cách làm việc của con trong ngành quá cứng rắn, không ổn. Con cũng sắp ba mươi tuổi, nên học cách đạt được mục đích một cách ôn hoà, bằng không thì sau này cộng sự của con sẽ có sự đề phòng. Oan gia nên cởi không nên buộc, con đắc tội nhiều người, họ sẽ ghi hận, sẽ trăm phương ngàn kế tìm cách trả thù con..."

Bạch Cảnh Ngu mất kiên nhẫn nói chuyện.

"Cứ lo tốt chuyện của bố đi, không cần bố bận tâm."

Bạch Quyết vừa cầm đũa chưa ăn được hạt cơm nào thì đã nghe "Ầm" một tiếng.

"Thế nào gọi là không cần ta bận tâm? Con là con gái của ta, ta không bận tâm con thì bận tâm ai?"

Thấy hai cha con chưa nói được hai câu đã bắt đầu ầm ĩ, Dịch Tuyết Lâm sớm có chuẩn bị nhanh chóng đứng ra hoà giải.

"Ôi dào, lúc ăn cơm không nói chuyện công việc, cũng không sợ khó tiêu nữa. Niên Niên, không phải con nói mua cà vạt mới cho chú Bạch à, trùng hợp mấy hôm nữa có bữa tiệc sẽ dùng đến. Đi lấy cho chú Bạch xem thử."

Dịch Chức Niên lập tức tiếp lời: "Vâng vâng, để con đi lấy."

Dịch Chức Niên đi lấy cà vạt, Dịch Tuyết Lâm thấy Bạch Cảnh Ngu không định nhắc đến rượu nên đứng dậy ôm bình rượu dương mai to đến đặt trước mặt Bạch Quyết, nhờ quản gia rót rượu giúp.

"Để làm ra rượu dương mai này tiêu tốn rất nhiều công sức và thời gian. Cảnh Ngu nhớ đến anh nên cực khổ làm, sao không nếm thử vào ngày sinh nhật hôm nay đi?"

Bạch Quyết tay trắng dựng nghiệp, lúc trẻ chiến đấu gian khổ, những lúc mệt mỏi thích uống chút rượu dương mai mẹ ông gửi đến từ quê nhà để giải toả căng thẳng.

Rượu dương mai đồng hành cùng ông qua những thăng trầm trong cuộc đời, là cảm xúc khó lòng dứt bỏ trong lòng ông.

Cách đây một thời gian, một người bà con ở quê tặng một bình, uống hết mà chưa đã thèm, vẫn luôn miệng nhắc với quản gia, thế mà vừa xoay đầu bận bịu đã quên mất.

Không ngờ Bạch Cảnh Ngu lại nhớ.

Rượu được rót vào chiếc ly làm thủ công, hương thơm tươi mát độc hữu của quả dương mai dại xộc lên nức mũi.

Dịch Chức Niên chọn hai chiếc cà vạt lụa màu xám đá và xanh cổ vịt, quả thực rất hợp với bộ âu phục mới của Bạch Quyết.

Bạch Quyết: "Có lòng."

Dịch Tuyết Lâm nghe giọng ông ấy dịu đi, tâm trạng bực dọc hẳn đã được xoa dịu không ít.

Thở phào nhẹ nhõm.

Bữa cơm gia đình tiếp tục.

Hầu hết các gia đình được xây dựng lại đều cần có thời gian để điều hoà, nhà họ cũng không ngoại lệ.

Mẹ Bạch Cảnh Ngu qua đời khi cô học tiểu học, sau đó Bạch Quyết độc thân suốt tám năm, vốn không có ý định tái hôn cho đến khi gặp được Dịch Tuyết Lâm dịu dàng, chu đáo, ông ấy mới nhen nhóm lại hứng thú với cuộc sống.

Tình cảm giữa Bạch Cảnh Ngu và mẹ rất sâu sắc, tính tình lại không tốt, nói ra câu nào là chọc tức người ta câu đó.

Vì vậy trước khi giới thiệu mẹ con Dịch Tuyết Lâm với cô, Bạch Quyết cẩn thận lót đường từng chút một.

Thấy vẻ do dự của Bạch Quyết vì nghĩ cho cảm xúc của mình, sự quan tâm này khiến Bạch Cảnh Ngu không còn quá bài xích, vạch trần ông ta bằng một câu nói.

"Quanh co lòng vòng cũng không thấy mệt, không phải muốn tái hôn sao, bố thích là được. Có thể kiếm được hàng mớ tiền trên thị trường vốn, nuôi mấy chục nghìn nhân viên, nhìn người cũng xem như có tương lai. Đừng để bị lừa, chuyện khác con không ý kiến."

Bạch Cảnh Ngu mười sáu tuổi tuy không tỏ ra bất mãn khi người lạ dọn vào nhà cô, nhưng cũng không thích họ.

Đặt ảnh mẹ ở đầu giường, bình thường ở nhà Bạch Cảnh Ngu đều cố hết sức đi vòng qua thành viên mới, thậm chí có một thời gian còn âm thầm đối địch với Dịch Chức Niên.

Những tưởng giai đoạn hoà nhập gia đình khó khăn đã qua, không ngờ lại nổi lên phong ba, còn chuyển hướng đối tượng.

Dịch Tuyết Lâm thật sự đau đầu, hai cha con này trên thương trường đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thế mà kĩ năng sống lại vô cùng đáng lo, chỉ cần nói vài ba câu là có thể đưa câu chuyện đi vào ngõ cụt.

Hi vọng bữa cơm này an toàn, đừng xảy ra tai biến.

Để ngăn chặn hai cái miệng hở ra là cãi nhau kia, Dịch Tuyết Lâm luôn tay gắp thức ăn cho Bạch Quyết.

Dịch Chức Niên cũng nhận được sự ám chỉ của mẹ, chất bát của Bạch Cảnh Ngu thành ngọn đồi.

Quả nhiên không chuyện gì là không thể dùng mỹ thực giải quyết.

Đầu bếp của Bạch gia có tay nghề xuất sắc, trong quá trình ăn tuy không thể nói là vui vẻ ấm áp, chí ít thì mùi thuốc súng cũng dần tan đi.

Bạch Quyết ăn no sáu phần, còn để bụng uống rượu.

"Cảnh Ngu, con còn nhớ cháu gái nhỏ của con không, sắp đến đầy tháng rồi."

Bạch Quyết vừa mở miệng Dịch Tuyết Lâm đã biết ông ấy đang cố làm gì.

Đi vòng một bữa cơm, cuối cùng vẫn vòng trở lại.

Dịch Chức Niên cảm giác bầu không khí bất ổn, lập tức hướng mắt về phía mẹ mình.

Dịch Tuyết Lâm chậm rãi chớp mắt khi đối diện cô ấy, lần nữa mở mắt ra thì đã nhìn về phía mặt bàn.

Dịch Chức Niên hiểu rõ.

Bạch Quyết nói: "Thứ Tư tuần sau là tiệc mừng đầy tháng của nó, hôm đấy ta phải tham dự cuộc họp cấp cao. Con xin nghỉ một ngày thay ta mang quà mừng đến."

Bạch Cảnh Ngu đang dùng khăn ăn lau miệng, nghe thấy lời Bạch Quyết, động tác chậm lại.

Thứ Tư tuần sau chính là thời gian được đánh dấu trong lời nhắc trên điện thoại Bạch Cảnh Ngu.

Gấp khăn ăn làm đôi, rồi lại gấp làm tư.

Bạch Cảnh Ngu hơi cụp mắt, thong thả thu dọn, giọng điệu cũng chậm rãi như động tác của cô.

"Nhà bọn họ biết chọn ngày thật, không biết đấy là ngày giỗ của mẹ con à?"