Hiếm (Nan Đắc)

Chương 5

Tác phẩm: Hiếm

Tác giả: Ninh Viễn

Edit: Mia

Chương 5:

_________

- Sau đó...

Có lẽ vì trong xe yên tĩnh, cô cũng hiểu được lúc đó mình không có lựa chọn nào khác, nhưng trong mắt người khác có lẽ đó chỉ là trốn tránh và vô trách nhiệm, Trần Huyễn phá vỡ sự im lặng.

Đồng thời, cô cũng muốn biết Bạch Cảnh Ngu ảnh hướng đến mình như nào.

Ngoài ra, lời hứa của cô trên sân thượng "Tôi sẽ đền bù, cô muốn bất cứ thứ gì cũng được." không phải nói suông.

- Sau này đồng nghiệp biết chuyện của cô và tôi?

Bạch Cảnh Ngu vẫn đang nhìn ra cửa sổ, nhất thời không trả lời câu hỏi của cô.

Trần Huyễn suy nghĩ một chút, cảm thấy mình hỏi vô nghĩa.

Ngay lúc Trần Huyễn định im lặng, ngoan ngoãn chạy đến sân bay thì Bạch Cảnh Ngu mới chậm rãi quay mặt lại.

- Ngày hôm đó cô hôn tôi xong thì liền rời đi, học trò của tôi lo lắng cho tôi nên kêu người lái xe trở về nhìn xem.

Khi đó, học trò của Bạch Cảnh Ngu chưa biết lái xe, anh ta tan làm và đang đến quán bar cùng đồng nghiệp.

Đi được nửa đường, anh ta nghe sếp vẫn còn ở công ty, không biết đang đợi tên khốn nào, tâm trạng rất tệ, ý định uống rượu vui vẻ cũng không còn, hỏi đồng nghiệp rồi cùng một nhóm người lái xe đến xem nàng, tốt nhất là khuyên nàng đi về.

Xe vừa đến lầu công ty thì anh ta đã chứng kiến cánh Trần Huyễn và Bạch Cảnh Ngu hôn nhau say đắm dưới mưa.

Người học trò nhỏ bị dọa đến ngốc.

Người đồng nghiệp đang lái xe quả thực là một người có trái tim ấm áp, nhưng trong xương cốt vẫn chảy dòng máu bát quái trong giới tài chính.

Nhìn thấy đóa hoa trên núi cao chưa từng nhìn thẳng vào ai lại bị một người phụ nữ ôm hôn, DNA của người đồng nghiệp đó lập tức rung như núi chuyển.

Cậu học trò nhỏ vẫn trong trạng thái xuất hồn, lấy điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh rồi gửi vào nhóm.

Trần Huyễn là người kết thúc nụ hôn.

Cô đưa chiếc ô cho Bạch Cảnh Ngu rồi chuẩn bị đi.

- Trần Huyễn, có ý gì?

Bạch Cảnh Ngu hiếm khi hoang mang lo sợ như vậy, vô thức nhận lấy ô.

Trần Huyễn vẫn mỉm cười với nàng như mọi khi.

Nụ cười chứa đựng nỗi sợ khiến tim người đập nhanh cùng với mê huyễn hoà vào màn đêm.

Trần Huyễn khoan thai đến muộn rồi lại biến mất một cách khó hiểu sau khi để lại lời "Tạm biệt".

Cậu học trò nhỏ nhìn thấy sếp của mình bị bỏ lại dưới mưa, trong lòng mơ hồ có một ý tưởng.

Đồng nghiệp lái xe nói: "Sao vậy? Chị Cảnh Ngu của chúng ta...bị đá rồi?"

Đối với Bạch Cảnh Ngu mà nói thì đó thực sự là một đêm buồn cười.

Chờ đợi đã nực cười, nụ hôn nồng nhiệt kia đã nực cười, bị bỏ lại một mình còn nực cười hơn.

Nàng tưởng rằng đó là khoảnh khắc đen tối của cuộc đời mình nhưng không ngờ rằng đó là khởi đầu của sự hoang đường.

Sau khi Trần Huyễn rời đi, Bạch Cảnh Ngu mới bình tĩnh lại một chút.

Có ý gì? Nó có ý gì?

Chuyện này là sao? Cáu người họ Trần này bị bệnh tâm thần chắc?

Điện thoại trong túi reo liên lục.

Nhịp điệu này giống như tin nhắn WeChat đang được gửi điên cuồng.

Lấy điện thoại ra thì thấy đó không phải của Trần Huyễn mà là một nhóm WeChat xa lạ.

Tính chất công việc quyết định mạng lưới quan hệ cá nhân, nên mạng lưới quan hệ của Bạch Cảnh Ngu vô cùng phức tạp.

Có hàng chục nghìn bạn bè trên WeChat, riêng số lượng nhóm làm việc đã lên tới ba chữ số, chưa kể còn bạn bè, các nhóm riêng tư để trao đổi thông tin tình báo trong ngành.

Đôi khi nàng bị kéo vào một nhóm người lạ nào đó và thậm chí phải đến một tháng sau thì mới phát hiện ra.

Nhóm WeChat này để lại cho nàng ấn tượng sâu sắc chỉ trong vòng nửa ngày mà cả đời nàng có thể cũng không quên được.

Nàng không quen với nhóm nhưng lại rất quen thuộc với nhân vật chính trong bức ảnh mà cả nhóm đang thảo luận.

Chẳng phải đó là Trần Huyễn và nàng vừa hôn nhau say đắm sao?

"Bị chụp lén", mấy từ này vụt qua trong đầu nàng.

Đoạn tóm tắt đau lòng "Bạch Cảnh Ngu bị đá" đã đổ thêm dầu vào lửa, nói chính xác về cái đêm bị tủi nhục này.

Cuộc trò chuyện trong nhóm nhanh chóng diễn ra.

[Có phải là phụ nữ không? Người hôn cô ấy có phải là phụ nữ không? ]

[Cô chim công số một ở thành phố S thực ra là gay? ]

[Thảo nào bát kem 999 bị vứt đi, hóa ra không phải gửi nhầm người mà là nhầm giới tính [đầu chó]]

[Chắc chắn rồi, có đủ thứ chuyện không ổn xảy ra trong vòng tròn tài chính lớn của chúng ta]

Người đồng nghiệp chụp ảnh vô cùng thích thú lướt qua nhóm, nhìn thấy có người không nói nên lời, không giấu được vẻ hả hê, liền nhắc nhở:

[À... gửi tin nhắn nhóm trực tiếp có được không? ]

[Không có ai nói là chị Cảnh Ngu mới tham gia nhóm này sáng nay sao...]

Bạch Cảnh Ngu lập tức nhìn về phía người chụp bức ảnh.

Khi đồng nghiệp chụp ảnh nhìn thấy lời nhắc nhở, khoé mắt nhận ra sát khí của Bạch Cảnh Ngu, một tiếng "mẹ kiếp" bị thốt ra, thu mình lại rồi trốn sau vô lăng.

Chỉ còn lại học trò đần độn, đang đối mặt với sự tức giận của Bạch Cảnh Ngu.

- Sau đó tin đồn lan ra khắp công ty. Đồng nghiệp không chị biết xu hướng tính dục của tôi mà còn biết tôi bị đá.

Sắc mặt Bạch Cảnh Ngu bình tĩnh như nước, như kiểu đây là chuyện của người khác.

Trần Huyễn cảm thấy thái dương đau âm ĩ.

Cho đến cuối cùng, chuyện này xảy ra là lỗi của cô, nhưng chỉ nghe thôi đã cảm thấy đau da đầu, chứ đừng nói đương sự và mục tiêu còn là bản thân Bạch Cảnh Ngu.

Khi hay người đến sân bay, chỉ còn chưa đầy một tiếng là máy bay cất cánh.

Không thể đủ thời gian, sân bay còn có khá nhiều người.

Nếu muốn bay vào giờ này thì chắc không kịp.

Một số du khách về trong đêm tụ lại trong đại sảnh yên tĩnh, rõ ràng họ đang rất mệt mỏi.

Trần Huyễn nói với Bạch Cảnh Ngu: "Tôi thấy cả đêm cô cũng chưa ăn được gì, có muốn ăn chút gì không? Tôi đến lấy cho cô một ít để đem theo."

Cả một đêm cô đều chú ý đến tâm tư Bạch Cảnh Ngu nhưng cũng không giấu diếm.

Bạch Cảnh Ngu: "Không cần, tôi ngồi first class."

"Ồ" Trần Huyễn cười với nàng, "Không, tôi ngốc."

Tóc của Trần Huyễn dài hơn trong ký ức.

Cô gật đầu cười nhẹ, che đi đôi lông mày, chỉ để lộ chiếc cằm cùng đôi môi đỏ mọng mà Bạch Cảnh Ngu từng vô cùng yêu thích.

Ánh đèn sân bay khác với sảnh và vườn hoa của MAR Club.

Ánh sáng mạnh mẽ, chiếu thẳng vào, phơi bày bối cảnh tấp nập của sân bay cùng với cảm xúc rất nhỏ của mỗi người.

Nó cũng phác thảo chân thực người phụ nữ đột nhiên quay lại cuộc đời nàng.

Không phải giấc mơ có sương, có mưa và hoa hồng nữa.

Bạch Cảnh Ngu cầm vali bằng một tay.

Thân hình cao gây của Trần Huyễn đứng bên cạnh nàng, đôi tay chắp sau lưng.

Khoảng cách giữa hai người đủ để nhét thêm một người nữa.

Ai nhìn vào cũng biết hai người xa lạ.

Thật không may, không có đủ thời gian để đăng ký, nhưng ai cũng không muốn rời đi trước.

Ai nhìn vào cũng sẽ thấy, trong lòng họ có một sự miễn cưỡng không nói thành lời.

Trần Huyễn nhìn bốn phía, nói: "Chờ tôi một chút."

Bạch Cảnh Ngu "Ừm", thầm nghĩ, đã đợi ba năm, chờ thêm một chút cũng không có vấn đề.

Hai người từng toé lửa vì nhau, nhưng chỉ gần gũi về mặt thể xác, không xác định mối quan hệ cho nên cũng chưa từng hiểu nhau.

Sự oán hận của Bạch Cảnh Ngu rơi vào mắt của Trần Huyễn, cô lơ đãng muốn rời đi.

- Rất nhanh.

Trần Huyễn nói xong thì hoà vào đám người.

Bạch Cảnh Ngu nhìn thấy cô đi qua đám đông, khó khăn nghiêng người, quay lại với hộp kéo trong tay.

Unicorn - Kẹo trái cây Unicorn.

Đây là kẹo Bạch Cảnh Ngu ăn từ nhỏ đến lớn.

Bao nhiêu năm trôi qua, bao bì hộp sắt nhỏ của loại kẹo trái cây này vẫn vang vọng tên gọi của nó.

Màu hồng và màu xanh lam có độ bảo hoà thấp, kết hợp tạo thành kỳ lân có vẻ ngoài mơ mộng như không lộng lẫy khó chịu. Đó là màu sắc trẻ con yêu thích, tuy có chút ấu trĩ nhưng nó có thể giúp Bạch Cảnh Ngu bình tĩnh lại.

Mỗi lần đi máy bay nàng sẽ đem theo một hộp và ăn một viên.

Hộp trong túi đã hết từ mấy tiếng trước, vẫn chưa kịp mua lại.

Không ngờ Trần Huyễn còn nhớ rõ việc này.

Trần Huyễn mặc áo khoác bên ngoài váy, lấy chiếc thắt lưng của nhà J đã bị cô làm đứt từ trong túi áo khoác ra.

- Tôi sẽ sửa rồi đưa lại cho cô khi đi công tác về. Thêm WeChat đi, đến lúc đó tôi sẽ liên hệ."

Bạch Cảnh Ngu ngước mắt lên, nói: "Xoá tôi?"

- Không. Tôi đổi số điện thoại."

- Trần Huyễn, cô thực sự không đến Somalia để sửa đường sắt cao tốc chứ.

Trần Huyễn cười rộ lên, nhịn không được, cười hết nửa ngày.

Khóe miệng Bạch Cảnh Ngu cũng nhếch lên.

- Cô cũng biết mấy lời này nhảm nhí đến mức nào.

Nếu không vào đăng ký thì khoang hạng nhất cũng sẽ muộn.

Bạch Cảnh Ngu phải đi.

Bạch Cảnh Ngu quét mã QR của Trần Huyễn rồi thêm bạn.

Trước khi đi, nàng còn dùng đầu ngón tay gõ gõ vào lông mày của cô rồi nói một câu tổng kết –

- Không có lời thật trong miệng của cô.

Khoé miệng Trần Huyễn giật giật, thu lại nụ cười, thay vào đó là một câu nói.

- Khi nào hạ cánh thì gửi tin nhắn WeChat cho tôi, bất kể lúc đó là mấy giờ.

Lời này cũng chẳng ích gì, nên cô bước từng bước, chậm rãi đi.

Bạch Cảnh Ngu đã vào trong, không biết nàng có nghe thấy hay không.

Trần Huyễn đút hai tay vào túi áo, tuy không nhìn thấy người nữa nhưng vẫn đứng đó hồi lâu mới chậm rãi rời đi.

Máy bay sắp cất cánh.

Khi Bạch Cảnh Ngu tắt điện thoại, nàng lại nhìn tài khoản WeChat của Trần Huyễn.

Unicorn Design Studio.

Hình đại diện là LOGO của công ty, màu sắc giống với bao bì hộp kẹo.

Bạch Cảnh Ngu cười lạnh trong lòng - chọn cái tên này.

Bấm vào vòng bạn bè, nhàm chán.

Lục căn thanh tịnh, không có cuộc sống cá nhân, tất cả chỉ xoay quanh công trường cùng đủ loại phương án thiết kế.

Cuối cùng, thời gian sớm nhất cách đây mười một tháng.

Bức ảnh là bầu trời xanh.

Bầu trời trong xanh, thuần khiết, không một chút tạp chất.

Sáng đến loá mắt

...

Trở lại xe, Trần Huyễn vẫn ngồi đó rất lâu nhưng vẫn không nổ máy.

Trong xe vẫn vương lại mùi thơm của Bạch Cảnh Ngu.

Cuộc hội ngộ với Bạc Cảnh Ngu khiến cô hiểu rõ hơn những gì mình đã đánh mất.

Lấy điện thoại, gõ một dãy số, bấm gọi.

Cô đã gọi đến số điện thoại đó suốt 11 tháng nhưng không bao giờ được phản hồi.

Ba tháng trước là không bắt máy.

Ngày nọ của ba tháng sau, nó biến thành tắt máy, không gọi được nữa.

Tối nay cũng thế.

"Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Đáp lại cô vẫn là âm thanh điện tử lạnh lẽo.

Kim xăng đã chạm đáy nhưng may mắn thay, họ đã đến được sân bay.

Trần Huyễn vô cảm lái xe từ bãi đỗ xe ra, hoà vào màn đêm đầy rẫy những chuyện phức tạp.

Gần sân bay có trạm xăng nhỏ, đối diện với đường cao tốc, giờ này có khoảng chục chiếc ô tô đang chạy đến.

Trần Huyễn nhẹ nhàng đánh lái, đậu vào cuối đoàn xe đang tiến vào trạm xăng.

Ngay lúc chuẩn bị đến nơi, một chiếc Porsche rẽ ngang qua, lao vào hàng như kiểu không có ai ở đó.

- Thật sự không có tố chất.

Phía sau có người mắng chửi.

Chiếc Porsche tiếp cận đầu bơm nhiên liệu một cách suông sẻ, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy lời mắng chửi kia.

Nhân viên bán xăng ủ rũ, mệt mỏi đi đến cửa sổ chiếc Porsche để hỏi.

Cửa sổ xe hạ xuống, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt to tròn ngồi trên ghế lái, tóc tai gọn gàng, đưa điện thoại ra xa tai một chút, ném ra mấy chữ "đổ xăng" rồi tiếp tục gọi điện thoại.

Nhân viên đổ xăng liếc nhìn hắn, nhắc nhở:

- Trạm xăng không được phép gọi điện thoại.

Người đàn ông trung niên hoàn toàn phớt lờ anh ta, nhân viên bán xăng cũng không nói gì cầm đầu bơm nhiên liệu, mở nắp bình xăng.

Một người cao ráo bước ra khỏi xe.

Bùm–

Hành động đóng sầm cửa đầy tức giận.

Đó là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, cao ráo, gợi cảm, tinh tế.

Đối lập với vẻ đẹp của cô là tiếng bước chân mạnh mẽ, khiến mọi người hoảng sợ.

Trần Huyễn đi tới bên cạnh xe tên kia, gõ gõ cửa, kính hạ xuống một nửa.

- Trạm xăng không được phép gọi điện thoại, cúp máy đi.

Người đàn ông trung niên liếc nhìn cô một cái, quay mặt đi, tiếp tục chiến đâu.

Trần Huyễn trực tiếp giật điện thoại hắn.

- Cô có bệnh à?

Người đàn ông đẩy cửa, đi về phía Trần Huyễn.

- Trả điện thoại lại cho tôi!!!

- Được, trả lại cho anh.

Trần Huyễn cao 1m74, giơ tay, đặt điện thoại di động lên cây xăng.

Cây xăng cao hơn 2m, người đàn ông kia cao chưa đến 1m7, nhảy lên làm cái bụng tròn trịa rung rinh, suýt chút nữa chạm vào điện thoại, tức giận đến toát ra mồ hôi trán.

Tiếng cười trầm thấp lọt vào tay hắn.

- Lấy nó cho tôi!

Người đàn ông trung niên chỉ vào phía trên cây xăng.

Trần Huyễn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, chuẩn bị rời đi.

Người đàn ông trung niên lao vào túm lấy cô.

Trần Huyễn ngẩng đầu nhìn camera giám sát, bước sang một bên, vừa ra khỏi phạm vi quan sát, cô nhẹ nhàng nghiêng người né tránh người đàn ông đang muốn nắm lấy tay mình.

Tên đàn ông kia tức giận đến động tác vặn vẹo, không ngờ người phụ nữ mặc váy dài này lại di chuyển nhanh như vậy.

Cú vồ không có tác dụng, hắn bị quán tỉnh nên ngã về phía trước, Trần Huyễn nhấc chân, tên đàn ông mất khống chế hét lên, đầu đâm vào cửa kính của cửa hàng tiện lợi.

Những tiếng la hét vang lên bốn phía, ngày sau khi sắp đập đầy chảy máu thì hắn bị một lực kéo mạnh kéo lại, cổ áo gần như khiến hắn nghẹt thở, toàn thân ngã ra sau.

Cảnh vật xung quanh quay cuồng, Trần Huyễn đẩy hắn lên ghế ăn, mấy tài xế đang ăn mì gói kế bên cũng bị hoảng sợ, nhảy dựng lên.

Tên đàn ông xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngồi trên ghế nhựa, bắt đầu đổ mồ hôi hột.

Vô số ánh mắt hướng về phía hắn, sự xấu hổ khiến hắn tức giận.

Cơn giận của hắn bị đưa lêи đỉиɦ điểm.

Đang lúc hắn chuẩn bị đứng dậy, Trần Huyễn nắm đầu hắn, dùng sức đập mạnh đầu hắn xuống bàn.

Trần Huyễn đến gần hơn, động tác nửa cúi người khiến mái tóc dày mềm mại của cô xõa xuống, che đi nửa bên mặt, đồng thời cũng che đi sự dữ tợn, chỉ để lộ đôi môi đỏ mộng đang mỉm cười.

Trần Huyễn: "Muốn làm gì đó?"

Nhân viên trạm xăng cùng nhóm chủ xe còn lại đều choáng váng.

Người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc rực rỡ như đi thảm đỏ có thể ở chỗ này đánh nhau.

Quá hoang dã, ra tay cũng thực sự ác độc.

Tên kia muốn đứng dậy như bị giữ chặt, căn bản không thể nào đứng thẳng.

Hắn rống lên: "Đây, thả tôi ra! Tôi không đánh phụ nữ, thả tôi ra, cô có nghe thấy không!?"

Trần Huyễn thấy sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể cũng rung cầm cập, liền buông ra.

Khi cô lấy tay khỏi đầu hắn còn nhẹ nhàng dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt hắn.

- Gọi điện trong trạm xăng là phạm pháp. Nếu nó phát nổ thì cả đời anh cũng không bồi thường nổi.

Người phụ nữ trông rất nguy hiểm này còn ra tay dạy giáo dục công dân sao?

Trần Huyễn duỗi cổ tay, chuẩn bị rời đi.

Một thanh niên tầm 20 tuổi ngồi trên chiếc Audi của hàng bên cạnh đột nhiên cất giọng, nhếch môi thì thầm:

- Có gì lớn sao, chỉ là một cuộc điện thoại thôi.

Trần Huyễn vừa đi nửa chừng, nghe thấy câu này thì quay đầu lại.

Lấy điện thoại ra khỏi cây xăng, quẹt vào mặt người đàn ông trung niên rồi mở khoá.

Khi bước về hướng chủ xe Audi, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại.

Lần cuối cùng, rõ ràng là hành động để gọi điện.

Trần Huyễn càng đến gần, sắc mặt chủ xe Audi càng khó coi.

- Không có gì lớn đúng không?

Trần Huyễn nhét điện thoại vào trong túi áo hắn.

Hắn lập tức rút điện thoại ra như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, chiếc điện thoại xoay hai vòng rồi rơi xuống đùi hắn.

Hắn nhìn màn hình điện thoại với ánh mắt sợ hãi, màn hình đen kịt, không có cuộc gọi nào cả.

- Cô.....

Trần Huyễn ngồi lại trong xe, đối mặt với vô số

Nhân viên bán xăng hỏi cô: "Đổ đầy?"

Trần Huyễn suy nghĩ một chút, nói: "Thêm một trăm."

Những cảm xúc bị đè nén đã tiêu tan rất nhiều ở cây xăng.

Sau khi về nhà tắm rửa, cô đứng trước gương, nhìn vào vết đỏ đã mờ đi trên cổ.

Da bị rách một chút vì lúc cô kéo thắt lưng sang một bên.

Dán băng cá nhân lên, trả lời tin nhắn WeChat của Phương Chi.

Phương Chi đã gửi cho cô hơn 10 tin nhắn, xuyên suốt đưa ra mấy lời bóng gió, muốn đảm bảo rằng cô vẫn còn mạng sau khi bị Bạch Cảnh Ngu bắt đi.

Có vẻ như danh tiếng khốc liệt của Bạch Cảnh Ngu tăng hơn so với ba năm trước.

Trần Huyễn: [Không sao, ngủ sớm đi]

Phương Chi trằn trọc hồi lâu mới ngủ được, nhưng ở bên kia, Trần Huyễn không ngủ được.

Cô thuê một căn nhà nằm trên tòa 99, tên "Sơn Thuỷ Lan Kiều".

Giai đoạn đầu, Sơn Thuỷ Lan Kiều tập hợp các toàn nhà cao tầng lớn, nhỏ cùng nhà kiểu Tây, giai đoạn thứ hai phát triển thành khu biệt thự rộng lớn.

Trần Huyễn thuê một nhà cao tầng nhỏ.

"Sơn Thuỷ Lan Kiều" xứng với tên gọi của nó.

Nằm dọc theo dãy núi ngắm lá phong nổi tiếng nhất phía Nam thành phố S, màu sắc riêng biệt quanh năm, cạnh các nhánh sông, dòng nước trong trẻo, dồi dào, có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cùng với tiếng ếch vào mùa hè.

Phủ xanh là khẩu hiệu marketing quan trọng, dùng flycam chụp từ trên giống như một khu rừng nguyên sinh rộng lớn.

Giai đoạn thứ hai, nhu cầu trang trí rất lớn, đều là biệt thự, nếu có thể nhận thì lợi nhuận khá cao.

Trần Huyễn sống ở đây vì để làm việc, việc đi lại các công trường rất tiện.

Cô bận rộn gần 1 năm, đêm nay mới phát hiện ở đây ít ô nhiễm ánh sáng hơn, thậm chỉ bầu trời đầy sao còn sáng hơn trong thành phố.

Dưới ánh trăng, cô ngơ ngác ngồi trên sân thượng cho muỗi ăn.

Những đầu ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc lá.

Cô chỉ cắn vào hạt bạc hà, quên bật lửa.

Nghĩ đến việc Bạch Cảnh Ngu không thích mùi thuốc lá, cô đột nhiên đặt điếu thuốc xuống.

Bạc Cảnh Ngu thích ánh trăng.

Nàng thích mở rèm, ngồi lên đùi Trần Huyễn, vòng tay qua cổ Trần Huyễn.

Cơ thể mềm mại lại mang theo một chút nhiệt độ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Ánh trăng trong trẻo, mờ nhạt nhuộm lên da này, ánh mắt trịch thượng của nàng lại tháng khiết, phóng đãng.

Hoá ra, quá khứ còn sót lại chưa bao giờ bị lãng quên.

Trong lòng Trần Huyễn nóng lên.

Sau ngần ấy năm, sự quyến rũ của Bạch Cảnh Ngu vẫn đánh mạnh vào lòng cô.

Đêm nay chắc không ngủ được, thôi thì đi làm việc một lát.

Ngồi dưới ánh trăng, cô sửa lại kế hoạch, rồi lại bị phân tâm trong khi chờ kết xuất.

Ba năm trước, cô và Bạch Cảnh Ngu hai người bèo nước gặp nhau, sau đó lại gặp lại trong một siêu thành phố với dân số hơn 20 triệu người.

Lặp đi lặp lại.

Cô xoè bàn tay, nhìn vào đầu ngón tay đến mu bàn tay của mình - nơi ẩn chứa những đường gân xanh nhạt.

Giữa cô và Bạch Cảnh Ngu có sợi dây vô hình nào đó không?