Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 14

...

Chúc Trì ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế da bên cạnh trong chiếc xe thể thao, để Tống Thần Dật có không gian rộng hơn, tay ngắn nhỏ đặt lên trên đầu, vuốt nhẹ mái tóc bị rối bời bởi Tống Thần Dật.

Phần tóc dựng đứng trên trán vẫn chưa vuốt thẳng, Chúc Trì đã bị Tống Thần Dật kéo lại gần, trong mắt còn mang theo một chút sự trách móc: “Tại sao lại tránh xa thế?”

Chúc Trì nháy mắt liên tục, tỏ vẻ vô tội.

Theo cậu nghĩ, khi đi quá giang xe của người khác, tất nhiên phải làm cho bản thân trở nên ít bị chú ý hơn, cố gắng không gây phiền toái cho người khác.

Cậu vừa muốn nói điều gì đó, nhưng bụng cậu lại phát ra vài tiếng ục ục.

Chúc Trì hơi ngượng ngùng ôm bụng mình, làn da trắng nõn trên má cậu ửng hồng rất dễ thương.

Tống Thần Dật kìm lại cảm giác muốn chọc vào má của Chúc Trì, quay người mở cặp sách và lấy ra một hộp bánh quy được đóng gói cẩn thận, nhóc mở ra và lấy ra một miếng bánh quy có nhân, đưa vào miệng của Chúc Trì.

Chúc Trì nhai, hương vị đậm đà của socola kết hợp với vị ngọt của bánh quy, làm miệng của cậu bỗng trở nên ngọt ngào, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn nhiều.

Tài xế nhìn thấy cảnh này qua gương hậu thì mỉm cười.

Hôm nay lúc đưa cậu chủ đi học, nhóc cứ mãi nghĩ đến Chúc Trì, cảm thấy nên cho Chúc Trì vừa đến thành phố này học mẫu giáo ngày đầu tiên một phần thưởng nhỏ, thế là nhóc tìm kiếm rất nhiều đồ ăn vặt mang cho Chúc Trì.

Trường mẫu giáo Bá tước tan học sớm hơn nhiều so với các trường mẫu giáo khác, vì vậy Tống Thần Dật không thể chờ đợi nữa mà đã đến trước cổng trường từ rất sớm.

Lần đầu tiên chú ấy thấy cậu chủ nhỏ quan tâm đến bạn như vậy.

Tống Thần Dật chăm sóc người khác bằng cách cho ăn, không lâu sau, miệng của Chúc Trì đã bị nhồi đầy bánh quy.

Nhưng không biết tại sao, Chúc Trì cảm thấy hôm nay Tống Thần Dật dường như không mấy vui vẻ.

Cậu cố gắng nhai hết những thứ trong miệng, nuốt xuống, vừa định quan tâm Tống Thần Dật thì bỗng dưng nghe nhóc nói lầm bầm: “Chúng ta không gặp nhau một ngày rồi.”

Chúc Trì ngơ ngác, không biết tại sao nhóc lại đột nhiên nhắc đến điều này, cậu đành ngơ ngác đáp “ừm”.

Tống Thần Dật nhìn cậu bé ngốc nghếch không hiểu ý của mình, chặc lưỡi rồi đưa tay về phía trước, một khuôn mặt đẹp trai bất ngờ tiến lại gần, nói ra những lời ngượng ngùng đã bị kìm nén suốt một hồi: “Chúng ta đã không gặp nhau một ngày, em không nhớ anh sao?”

Chúc Trì mở to mắt, đột nhiên hiểu ra.

Vậy, trọng điểm là ở đây à?

Nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của Tống Thần Dật, Chúc Trì nghiêm túc gật đầu, giọng nhẹ nhàng: “Nhớ... có nhớ.”

Nghe được câu trả lời khẳng định đó, Tống Thần Dật sững sờ, nhanh chóng đã bị dỗ bởi câu nói của Chúc Trì, mây đen trên khuôn mặt cũng tan biến, lấy lại vẻ kiêu ngạo ban đầu, nhóc lại cầm bánh quy lên bắt đầu đút tiếp.

Chúc Trì ngồi xe tới biệt thự của Tống Thần Dật.

Vẫn còn một lúc nữa mới đến bữa tối, bà Tống mời Chúc Trì ở lại chơi cùng Tống Thần Dật.

Tống Thần Dật dẫn Chúc Trì vào phòng đồ chơi của mình, bày ra rất nhiều đồ chơi, nhưng Chúc Trì chỉ có hứng thú với những cuốn truyện cổ tích trên giá sách.

Tống Thần Dật lấy sách xuống, mở ra đọc cùng cậu.

Đọc sách nhàm chán hơn chơi đồ chơi một chút nhưng khi đọc cùng một cuốn sách với Chúc Trì, hai người có thể được ngồi gần nhau hơn.

Tâm trí của Tống Thần Dật hoàn toàn không tập trung vào trong truyện mà bị thu hút bởi Chúc Trì ngoan ngoãn và mềm mại bên cạnh.

Nhóc nghĩ Chúc Trì còn thú vị hơn cuốn sách đó.

Tống Thần Dật ngồi càng lúc càng gần, cảm giác được trên người Chúc Trì có mùi thơm ngọt ngào, khác hẳn những đứa trẻ khác.

Chúc Trì bị nhóc nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy rất căng thẳng, hành động lật sách cũng trở nên cứng nhắc.

Cậu nuốt nước bọt, nói với Tống Thần Dật: “Nhìn sách đi, đừng nhìn tôi.”

Tống Thần Dật nghe lời và nhìn vào sách.

Đây là cuốn truyện tranh có chữ, mà trang này chính là cảnh hoàng tử đang hôn công chúa.

Trên đó viết, hoàng tử hôn công chúa, cả đời này hai người cũng sẽ không phải lìa xa nhau nữa.

Tống Thần Dật chăm chú nhìn vào câu này như thể đã phát hiện ra một bí mật quan trọng.

Trong tâm trí Tống Thần Dật, câu này được phân tách thành một ý nghĩa khác: Hôn nhau nghĩa là cả đời này sẽ không lìa xa!

Khi Chúc Trì sắp lật sang trang kế, trên mặt bỗng dưng cảm thấy một cảm giác ẩm ướt, Tống Thần Dật “chạm môi” hôn lên mặt cậu, ánh mắt lóe sáng nhìn cậu, nói: “Tiểu Trì, em hôn anh đi, cả đời này chúng ta sẽ không lìa xa nhau!”

Chúc Trì: “!”

Nhìn ánh mắt vô cùng chân thành của Tống Thần Dật, Chúc Trì siết chặt đôi tay nhỏ bé của cậu, không đành lòng nhìn Tống Thần Dật thất vọng.

Chúc Trì là người bị ám ảnh xã hội, trước khi xuyên sách cũng chưa từng có tiếp xúc thân mật với ai, để không làm cha mẹ thất vọng, cậu tập trung vào việc học, thậm chí chưa bao giờ yêu đương.

Càng chưa từng hôn nhau thân mật như bây giờ.

Tuy nhiên, trẻ con hôn nhau là một hành vi hoàn toàn bình thường.

Thấy Chúc Trì hồi lâu không có động tĩnh, Tống Thần Dật tưởng Chúc Trì không muốn gần mình, trong lòng vô cùng ấm ức.

Kể từ khi Chúc Trì đi học mẫu giáo, họ có ít thời gian ở bên nhau hơn, Chúc Trì không muốn hôn nhóc chứng tỏ cậu không muốn ở bên cạnh nhóc cả đời.

Tống Thần Dật càng nghĩ càng buồn, đầu cũng dần gục xuống.

Lúc này, hơi thở ngọt ngào của Chúc Trì đột nhiên gần kề, Tống Thần Dật cảm thấy má của mình bị một thứ mềm mại chạm vào, trong khoảnh khắc đó, trái tim nhóc bỗng chốc tan chảy.

Sau khi hôn xong, Chúc Trì rút lại, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Còn Tống Thần Dật thì cực kì nghiện cảm giác mềm mại mà mình vừa trải qua.