Sợ Xã Hội Ngoan Mềm Xuyên Thành Bé Pháo Hôi Công

Chương 11

Lúc Tống Thần Dật biết cậu sợ cắt tóc đã xung phong nhận việc đi cùng cậu, lúc thợ cắt tóc chỉnh sửa lại mái tóc cho Chúc Trì, anh vẫn luôn nắm lấy tay cậu, không chịu buông ra.

Không biết còn tưởng rằng gặp phải cảnh sinh ly tử biệt.

Chúc Trì còn nhớ rõ, khi đó thợ cắt tóc luôn cười rất vui, còn việc đang cười cái gì, không cần động cân não cũng có thể nghĩ ra được.

Nhìn ánh mắt tha thiết của Chúc Trì, cậu bé mím môi, không thèm mời chào một câu, chỉ im lặng dịch chỗ ngồi lên phía trước, tiện cho cậu tiến vào.

Chúc Trì cười, giọng nói mềm mại: “Cảm ơn.”

Vành tai của bé trai lạnh lùng ửng đỏ.

Ngồi vào vị trí, Chúc Trì mở cặp sách ra, lần lượt lấy đồ dùng học tập của mình ra.

Hộp bút chì hình gấu nhỏ, ở phía trên có đặt một chiếc bút tự động có hình mèo nhỏ và một quyển vở in hình phim hoạt hình.

Dương Huyên thấy cái gì đáng yêu sẽ mua cái đó cho cậu.

Nhưng dù sao Chúc Trì cũng đã học tới cấp ba, hiện tại phải dùng mấy thứ này lại cảm thấy có hơi trẻ con.

Đặc biệt là sau khi phát hiện một bạn học ngồi ở phía trước cậu cứ nhìn chằm chằm, Chúc Trì lại càng xấu hổ, gương mặt phiếm hồng, không dám nhìn ai nữa.

Ôi trời ơi, Sao lại cứ phải nhìn chằm chằm vào cậu thế?

Quả… Quả nhiên là mình quá ngây thơ sao?

...

Sau khi Chương Dư nhìn một hồi, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo quay đầu lại.

Xem như cậu may mắn.

Nhưng tôi có rất nhiều biện pháp để đối phó với cậu.

Tiết học đầu tiên là tiết học ghép vần, lúc Chúc Trì mở sách vở ra, cẩn thận lật sang một bên, thấy tên của bạn ngồi cùng bàn.

Giang Nhiễu.

Rõ ràng vẫn đang là một bạn nhỏ học mẫu giáo, mà đã viết chữ rất đẹp.

Chắc là đã từng luyện viết.

Có thể là vì trong nhà xảy ra biến cố, cậu bé chẳng thèm để tâm tới nội dung bài học, chừa chỗ cho Chúc Trì xong lại ghé lên trên bàn nằm một lần nữa, tách biệt với toàn bộ thế giới.

Chúc Trì nghĩ thầm, không sao cả, từ từ tới.

Chuẩn bị xong hết mọi thứ, Chúc Trì ngồi thẳng người, nghiêm túc nghe giảng bài.

Tuy rằng cậu đã nhớ kỹ kiến thức trong lòng nhưng nghiêm túc nghe giảng bài đã là điều mà Chúc Trì được dạy dỗ, khắc vào trong xương cốt.

Bởi vì những gì cô giảng cậu đều đã biết, Chúc Trì cảm thấy rất nhàm chán, đành phải chuyển dời ý nghĩ, quan sát xem cô Tô dẫn dắt học sinh tự tìm hiểu vấn đề như thế nào, dần dần cũng hiểu được thêm một chút.

Nghe một hồi, cậu mở sách bài tập ra.

Đó là sách bài tập cũ của nguyên chủ, còn thừa một nửa, Chúc Trì không nỡ quăng đi, định dùng cho hết.

Cậu không phát hiện rằng vào lúc mình đang tập trung nghe giảng bài, Giang Nhiễu cũng đang quan sát cậu.

Cậu ấy thấy quyển vở viết chữ đầy lỗi chính tả của Chúc Trì, trong đáy mắt dần dần hiện lên một chút ý cười.

Đáng tiếc, đáng yêu như thế mà lại là một bé ngốc.

...

Sau khi tan học, bên cạnh của Chương Dư ngồi ở phía trước dần dần có rất nhiều người vây quanh.

“Wow, Chương Dư, đồng hồ đeo tay mới của cậu ngầu thật đấy!”

“Đây là đồng hồ thông minh siêu đắt đúng không, tớ đã muốn có từ lâu nhưng ba mẹ không chịu mua cho tớ.”

Chương Dư vẫn luôn là người đi đầu trào lưu trong lớp, những đồ mà các bạn nhỏ trong lớp không có, cậu nhóc đều có thể có được dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua cậu nhóc phát hiện phần lớn bạn học phận vây quanh bên cạnh cậu nhóc đều sẽ lén lút ngó về phía Chúc Trì, thậm chí còn có thể nghe thấy loáng thoáng có người nhỏ giọng nghị luận: “Cậu ấy đáng yêu quá đi.”

Chương Dư có hơi bất mãn, cậu nhóc ho nhẹ một tiếng, nói với một bạn nhỏ đang nhìn đống đồ dùng học tập bằng điện của cậu nhóc với vẻ mặt hâm mộ: “Cậu thích hả? Tặng cho cậu đấy.”

Bạn nhỏ kia được chiều mà sợ, nói: “Thật sao?”

Chương Dư cười nói: “Đương nhiên là thật.”

Sau đó, Chương Dư lại liên tục phát không ít bút chì và hình dán tường xinh đẹp.

Dù sao mấy thứ này cậu nhóc có rất nhiều, trong nhà mua đủ kiểu.

Cậu nhóc cực kỳ đắc ý, nghĩ thầm rằng hẳn là Chúc Trì sẽ không thể kìm nén đi tới tìm mình.

Cậu nhóc nghĩ nếu Chúc Trì nịnh bợ mình một chút, cầu xin cậu nhóc một chút, cho cậu quyển vở nam châm đắt nhất cũng không phải là không được.

Cậu nhóc đắc ý dào dạt mà quay mặt đi, lại phát hiện Chúc Trì vốn không hề nhìn cậu nhóc.

Giờ này khắc này, Chúc Trì đang cắn bút chì, một bàn tay nhỏ đỡ lấy cái má phúng phính, buồn bã nhìn về phía ngoài cửa sổ ngẩn người.

Lần trước sau khi từ chối học cùng mẫu giáo với Tống Thần Dật, Tống Thần Dật đen mặt, chính nhóc náo loạn giận dỗi đã lâu, Chúc Trì dỗ thế nào cũng không được.

Nhưng cái đêm trước khi Chúc Trì đi học mẫu giáo, Tống Thần Dật đã lấy lại dáng vẻ hống hách, kéo tay cậu, nói với cậu như thể có chuyện quốc gia đại sự bí mật gì đó, ngày mai tan học sẽ có chú tài xế đến đón cậu, bảo cậu đừng tự ý chạy lung tung.

Nghĩ đến chiếc xe hơi dài năm mét đó, Chúc Trì chìm vào dòng suy nghĩ.

Đến giờ ăn trưa, trường mẫu giáo Quả Quả đã cung cấp cơm nước cho các đứa trẻ trong nhà ăn.

Trong nhà ăn, Chúc Trì cầm thìa và đũa, ngồi vào chỗ ngồi ngoan ngoãn đợi cơm.

Giang Nhiễu chống cằm, ngồi bên cạnh Chúc Trì với vẻ mặt không cảm xúc.

Phần lớn trẻ em đều là những bảo bối quý giá của cha mẹ, ăn mặc đồ dùng đều là thứ tốt nhất, trong hoàn cảnh như vậy, thức ăn ở nhà ăn thường không thể so sánh với thức ăn ở nhà.

Nhưng Giang Nhiễu thì khác.

Sau khi cha mẹ cậu bé phá sản, họ ra nước ngoài để chuẩn bị khởi nghiệp lại, nhưng vì sau khi ra nước ngoài không tiện chăm sóc con cái, nên đã gửi cậu bé ở nhà người thân trong nước.

Khi nhà Giang Nhiễu còn khá giả, họ hàng của cậu bé luôn đối xử rất khách sáo, mỗi khi họ hàng gặp khó khăn, cha mẹ Giang Nhiễu cũng rộng rãi giúp đỡ.