Con ngõ trong trấn nhỏ ban đêm cực kỳ yên tĩnh, các cửa hàng mặt tiền gần như đã đóng cửa, chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi còn sáng đèn.
Giản Đồng loạng chạng đi vào trong nhà, trước mắt hơi lắc lư, cô lắc lắc đầu, tay sờ lên tường, đột nhiên chạm vào không khí.
Người dần nghiêng xuống, đại não cô như giật mình, lúc sắp ngã xuống mới phản ứng lại.
“A!”
Hai mắt nhìn thấy mấy bậc thang, Giản Đồng cảm thấy có lẽ mình sẽ chết dí ở đây, cô tuyệt vọng nhắm mắt chấp nhận cái chết, sau cổ áo đột nhiên truyền đến một lực kéo rất mạnh.
Cô cảm giác cổ mình căng lại, cả người bị nhấc lên, yết hầu bị siết chặt, ngay cả thở cũng khó khăn. Cô không thể không mở to mắt, hơi mê mang, tầm mắt lại cách mặt đất ngày càng xa.
Chân nhanh chóng lùi lại, sau lưng lại đυ.ng phải bức tường. Thứ cứng rắn cộm đau xương bả vai của Giản Đồng, cô lẩm bẩm “Đau” một tiếng, bức tường phía sau liền biến mất.
Tiếng bước chân từ phía sau chuyển tới trước mặt, quanh hơi thở như có thêm mùi thuốc lá. Cô sững sờ, sau khi ý thức được có người thì ung dung ngẩng đầu.
Người đàn ông đứng trên cầu thang, xoay người từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu liếc cô.
Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, đôi mắt phượng xinh đẹp nhướng lên, dưới mắt có một nốt ruồi, trông càng có vẻ quyến rũ.
Đầu óc Giản Đồng vẫn chưa phản ứng kịp, cô nhìn chằm chằm anh mấy giây, thị giác nói cho cô biết người này rất tuấn tú.
Lý trí quyết đoán từ bỏ, cô sải bước lên trên cầu thang, xem nhẹ vẻ mặt không vui vì cô bước vội của người đàn ông, thiếu nữ nhón chân ôm lấy mặt anh, khoe hàm răng trắng sáng của mình với anh.
“Anh đẹp trai thật đấy!”
Là một lời khen chân thành.
Giản Đồng rất thích xúc cảm lạnh lẽo dưới lòng bàn tay, tầm mắt cô lướt từ đôi mắt xuống đôi môi no đủ mượt mà của anh, đại não chưa kịp nhắc nhở, Giản Đồng hé miệng chạm lên đó.
Người đàn ông nhanh tay xách cổ áo thiếu nữ, nhưng không kéo cô ra.
Giản Đồng hôn trúng anh, vươn lưỡi liếʍ nhẹ lên cánh môi ấy.
Quả nhiên rất mềm mại, lại vô cùng ngọt ngào, hôn thích thật đấy.
Cô tham luyến trao nụ hôn sâu với anh, con ngõ nhỏ an tĩnh chỉ còn lại vài tiếng ve kêu.
Vẫn chưa hôn đủ, Giản Đồng đã bị bàn tay nắm lấy cổ áo kia túm mạnh, yếu hầu cô không thoải mái, ngậm lấy hôi hừ một tiếng, “Đau”.
Người đàn ông dường như chợt sửng sốt, buông lỏng tay. Lông mày Giản Đồng giãn ra, ôm lấy cổ anh dán người qua, được một tấc lại muốn tiến một thước muốn đẩy khớp hàm người đàn ông.