*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Phương Miên nhìn bên cạnh, thấy giường gấp đã cất đi, chăn được xếp gọn gàng trong tủ. Mục Tỉnh Nam đâu? Có lẽ anh đi vệ sinh cá nhân, hoặc đi mua bữa sáng. Cậu định lấy điện thoại nhắn tin hỏi Mục Tĩnh Nam nhưng vừa cầm lên, cậu nhớ ra tên này vừa bình phục, chưa kịp mua điện thoại. Phương Miên chờ một lúc, nằm hết nổi, ngồi dậy, nhấc chân bị bó bột xuống khỏi dây treo. Đúng ra mới bó bột thì không nên vận động, nhưng Phương Miên không muốn đợi nữa, chống nạng từ từ ra cửa, ngó quanh quất tìm Mục Tĩnh Nam.
Đi qua một phòng bệnh, rồi phòng bệnh khác, đến cuối hành lang bất chợt cậu thấy Mục Tĩnh Nam đang đứng xếp hàng dài để lấy nước. Hoá ra là ở chỗ này, Phương Miên không biết cậu vừa âm thầm thở phào, giống như rất sợ Mục Tĩnh Nam hoá thành bong bóng nháy mắt bay xa. Phương Miên dựa vào chỗ rẽ hành lang, lén lút ngắm Mục Tĩnh Nam. Anh cao ráo, nổi bật giữa hàng người dài dằng dặc. Có bác gái omega đứng nói chuyện với anh, anh cúi đầu, dáng vẻ khiêm tốn xin lời khuyên. Bác gái chỉ anh công thức nấu món ăn bồi bổ sức khỏe dành cho bệnh nhân, anh chăm chú lắng nghe, ghi nhớ từng chữ.
Phương Miên ló nửa đầu, trộm nhìn anh, trong lòng dần dần nhẹ nhõm. Bây giờ cậu mới dám tin chắc rằng mọi thứ không phải là mơ, cũng không phải ông trời trêu đùa cậu.
Cậu chống nạng, dùng điện thoại gửi tin cho An Tâm.
Phương Miên: 【Anh ấy hồi phục rồi.】
An Tâm: 【Ừ.】
Chỉ vài giây, vỏn vẹn một chữ. Phương Miên nghĩ chắc hẳn tiến sĩ An Tâm đã chờ đợi tin tức này rất lâu.
Phương Miên: 【Cảm ơn.】
Bất thình lình một đôi giày đen dừng ở trước mặt, cậu ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt vàng kim của Mục Tĩnh Nam. Mục Tĩnh Nam cau mày, như thể đang trách cậu không vâng lời, chạy ra khỏi phòng bệnh. Bị thương thành như vậy, đáng lẽ nên ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi.
"À, này là..." Bị bắt quả tang, Phương Miên lúng túng: "Nằm suốt khó chịu quá nên em ra ngoài đi dạo."
Mục Tĩnh Nam không nói gì, tiến lên một bước, bế ngang Phương Miên. Đột nhiên cơ thể bị nhấc bổng, theo bản năng Phương Miên ôm cổ Mục Tĩnh Nam. Mọi người xung quanh đều nhìn qua, mặt Phương Miên xuýt bốc cháy.
"Mau thả em xuống." Phương Miên vội vàng nói: "Em có thể tự đi."
"Em không thể."
Mục Tĩnh Nam bình tĩnh đáp, bế Phương Miên về phòng bệnh trước bao ánh mắt dòm ngó của đám đông.
Vài ngày kế tiếp, Phương Miên ngoan ngoãn nằm trong phòng. Mục Tĩnh Nam không hỏi Phương Miên đã nhắn tin cho ai, không thắc mắc nguồn gốc của viên thuốc 'Chinchilla thần kì', thậm chí cũng không hỏi người chữa bệnh cho anh. Nhưng Phương Miên nghĩ, trong lòng Mục Tĩnh Nam biết rõ tất cả, chỉ là không nói.
Mục Tuyết Kỳ cử người đến hỗ trợ Mục Tĩnh Nam làm thủ tục đăng ký hộ khẩu, anh định cư tại nhà Phương Miên, lấy tên Viên Tỉnh, có mối quan hệ vợ chồng với Phương Miên. Cô không trực tiếp can thiệp là để Phương Miên an tâm, nói với Phương Miên chỉ cần Mục Tĩnh Nam sống dưới thân phận Viên Tỉnh, chắc chắn cô sẽ giữ lời hứa.
Phương Miên vẫn còn ác cảm với cô chuyện ngày trước, oán trách cô đối xử quá tàn nhẫn với chính anh trai ruột. Nhưng Mục Tĩnh Nam lại nói với cậu, trên cương vị của một người nắm giữ quyền lực, cách ra tay thích hợp nhất chính là gϊếŧ sạch còn hơn bỏ sót. Bất luận rơi vào thời điểm nào, vẫn phải ưu tiên hàng đầu sự ổn định chế độ chính trị.
"Giả sử anh là em gái, anh sẽ gϊếŧ anh sao?" Phương Miên hỏi.
Mục Tĩnh Nam vừa lấy xe lăn gấp, vừa trả lời: "Ừm."
Thằng cha này tàn nhẫn thế ư? Phương Miên không tin, lại hỏi: "Giả sử em là người tước đoạt chính quyền thì sao? Anh cũng sẽ gϊếŧ em?"
"Không." Mục Tĩnh Nam bế cậu ngồi lên xe lăn, "Anh sẽ xây cho em một cái l*иg."
Phương Miên: "..."
Mục Tĩnh Nam đẩy Phương Miên đến vườn hoa bệnh viện hóng mát, Lộ Thanh Ninh công tác trở về, chạy qua ghé thăm Phương Miên trước, tay dắt chú sói lớn. Phương Miên nhìn chòng chọc, toàn thân sói lớn là màu trắng, trên cổ đeo vòng, bị Lộ Thanh Ninh dắt đi, hình như trong đôi mắt xanh thẫm có một chút ấm ức.
Phương Miên thầm nghĩ không thể nào là con chó kia nhỉ?
Lộ Thanh Ninh cho Phương Miên xem dây xích chó: "Nè, anh bắt được nó rồi, từ giờ hết chạy đi đâu."
"Anh." Phương Miên cười gượng: "Xích nó vậy ổn không, dù sao bản tính loài chó thích chạy nhảy tự do mà."
Lộ Thanh Ninh rất nghiêm túc: " Gần đây, đội bắt chó trên thị trấn đang truy bắt chó hoang. Anh không xích nó lại, nó sẽ bị đội bắt chó tóm về. Lai Phúc hơi ngốc, cho tí thịt là đã quẫy đuôi, chắc chắn sẽ bị bắt đi, xích vào thì tốt hơn."
"Lai Phúc?" Phương Miên sửng sốt.
"Tên của nó đó." Lộ Thanh Ninh cười: "Thấy hay không?"
Phương Miên lại nhìn con chó, nó ủ rũ nằm bò trên đất, lồ lộ vẻ chẳng còn thiết sống.
Lộ Thanh Ninh gọi: "Lai Phúc."
Trông nó như không muốn đáp lại nhưng vẫn ỉu xìu há miệng sủa: "Gâu."
"Chó ngoan, chó ngoan." Lộ Thanh Ninh cười tủm tỉm xoa đầu nó: "Tối về cho mi gặm cục xương to."
Phương Miên kéo Mục Tĩnh Nam, viết vài chữ vào lòng bàn tay anh. Mục Tĩnh Nam hiểu ý, lấy cớ dẫn Lộ Thanh Ninh đi chỗ khác. Dây xích giao cho Phương Miên giữ, bây giờ trong vườn hoa chỉ còn lại cậu và Lai Phúc, một người một chó. Lai Phúc ngồi xổm dậy, nhìn chằm chặp vào dây xích chó trong tay Phương Miên. Phương Miên cũng quan sát nó, tự hỏi khi nào nó sẽ lên tiếng. Tên Tô Tú này giữ thể diện, nếu hắn bị lộ chuyện đang làm con chó trước mặt Phương Miên, thậm chị còn bị xích, chắc sẽ tức giận, xấu hổ muốn chết.
Phương Miên là người lương thiện, tất nhiên không có ý định vạch trần đau khổ của người khác
Thế là cậu trầm tư suy nghĩ năm giây, quá khó để dứt khoát.
"Tướng quân Tô."
Đôi mắt Lai Phúc mở to, trên mặt đầy khó tin. Hắn đóng giả hoàn hảo đến thế, làm cách nào đoán ra thân phận của hắn?
Hắn ngậm chặt miệng, mắt láo liêng, giả đò không hiểu.
Hắn chỉ là con chó Lai Phúc mà thôi, không biết tiếng người.
"Đừng vờ vịt nữa." Phương Miên giơ dây xích: "Mày định sống dưới lốt chó cả đời à."
"Sao cậu phát hiện được?" Tô Tú tức giận mở miệng.
"Không cần quan tâm tao phát hiện bằng cách nào." Phương Miên nói: "Mày chỉ cần khai rốt cuộc định bày trò gì? Chạy như chó, khó thế mà cũng nghĩ ra. Chẳng phải muốn tới nhà cầu xin tha thứ à, sao bây giờ lại biến thành chó để xin lỗi?"
Tô Tú cụp tai, giọng uể oải: "Cậu cũng hiểu anh trai cậu, liệu anh ấy sẽ tha thứ và quay lại với tôi không?"
Chuyện này... Phương Miên thở dài, chắc là không thể.
Anh cậu đã bắt đầu cuộc sống mới, không còn lưu luyến chuyện xưa. Hẳn là Tô Tú nhận ra điều này, cho dù xin lỗi bao nhiêu chăng nữa cũng không đạt kết quả, vì lẽ ấy nguỵ trang dưới lốt chó, còn có khả năng ở gần anh cậu hơn một chút.
"Rồi mày tính làm chó suốt đời sao?" Phương Miên hỏi.
"Tạm thời cứ vậy đi." Tô Tú cười toe toét: "Anh ấy vui vẻ, tôi cũng thấy hạnh phúc. Chuyện sau này, để sau này bàn."
"Thế mày chịu đeo xích chó, từ bỏ công vụ hả?"
Tô Tú nhìn sang: "Em vợ, thả tay ra nào. Chó hoang thôi, anh trai cậu không la rầy đâu."
"Chắc chắn anh tao sẽ mắng tao." Phương Miên nhướng mày: "Tự dưng bị mắng oan uổng, mày không tính cho tao chút lợi ích nào à?"
"... Cậu muốn gì?"
"Cấp phép lưu hành Bắc Kinh."
"Chốt kèo."
Lai Phúc đi lạc, Lộ Thanh Ninh dán tờ rơi ảnh Lai Phúc khắp nơi, đồng thời tìm đội bắt chó vài lần, dặn họ nếu bắt được chó sói trắng lớn thì đừng để người khác đánh nó bị thương, đó là Lai Phúc nhà y.
Vài tháng sau, chân Phương Miên cuối cùng cũng lành. Phương Miên sắm con xe địa hình mới, mua lều bạt, lương khô, dự định lần nữa lên đường. Sự ổn định chế độ chính trị luôn là ưu tiên hàng đầu. Mặc dù cấp dưới Mục Tuyết Kỳ biểu hiện nể nang, Phương Miên vẫn không thể nào yên tâm khi ở lại Nam Đô. Ai cho phép Mục Tĩnh Nam hồi phục rất tốt như vậy, cái tên "Viên Tỉnh" dần dần nổi tiếng trong làng, lần trước ra ngoài mua đồ, xuýt chút bị cấp dưới ngày xưa đã nghỉ hưu nhận ra.
Đời người có cuộc hội ngộ, ắt sẽ có cuộc chia ly. Phương Miên và Lộ Thanh Ninh ôm nhau, Lộ Thanh Ninh không nén nổi nước mắt.
"Chia tay thì vẫn gặp lại mà." Phương Miên lau nước mắt giúp y: "Anh, hẹn gặp lại."
Lộ Thanh Ninh mỉm cười, gật đầu thật mạnh: "Hẹn gặp lại."
Chinchilla bự cùng trăn đen, một lần nữa bắt đầu hành trình dài. Lần trước vội vã tìm Thiên Đàng, chưa kịp ngắm cảnh dọc đường. Chuyến đi này, đất trời dường như mênh mông hơn, cánh đồng lúa bát ngát dập dìu vàng ươm, ngỗng hoang bay trên đỉnh đầu, hướng tới bầu trời xa xăm. Tô Tú và Mục Tuyết Kỳ thành lập liên minh, mở ra hoà bình mà phía bắc đã đón chờ bao năm qua, phiến quân của các phe phái khác ngừng giao chiến, hoàn toàn chấm dứt chiến tranh. Thành thị đổ nát dần khôi phục, họ trở về cảng Lục Châu, nơi đây có thêm nhiều cư dân mới.
"Xưởng cơ khí mở cửa trở lại rồi." Chủ khách sạn kể: "Nghe nói chỉ cần cung cấp thông tin về một con chinchilla tên Phương Miên, ông chủ Tiêu sẽ thưởng hai trăm ngàn."
Phương Miên tròn mắt: "Hai trăm ngàn, nhiều thế á?"
"Đúng vậy." Chủ khách sạn thở dài: "Tiếc là tôi không biết con chinchilla đó."
Phương Miên quay lại nhìn Mục Tĩnh Nam: "Hai trăm ngàn, lượm hay không?"
"... Em có 70 tỷ."
"Có người chê tiền nhiều à? Đồ đần mới không hốt khoản này."
Mục Tĩnh Nam đội mũ che, đến xưởng cơ khí báo thấy hai người đang ở trọ tại cảng Tảng Đá, sau đó anh cầm 200.000 tệ rời cảng Lục Châu trong đêm. Tiêu Trạch tức tốc chạy tới cảng Tảng Đá, nhìn căn phòng trống không, trong đầu loé lên, chợt nghĩ tới chuyện gì, kêu người trích xuất camera xưởng cơ khí, phát hiện Mục Tĩnh Nam đội mũ che, tức khắc hiểu ra mọi chuyện.
"Phương Miên, cậu giỏi lắm." Tiêu Trạch xuýt cắn nát răng bạc của hắn, tức giận cười phá lên: "Cậu rất giỏi."
Tiêu Trạch kiên trì tìm kiếm, Phương Miên cùng Mục Tĩnh Nam cao chạy xa bay. Thế giới quá rộng lớn, Tiêu Trạch không thể đuổi bắt được họ. Xe địa hình tiếp tục bon bon trên đường, ngang qua ngôi làng nhỏ đã từng đặt chân, Phương Miên giúp họ xây nhà mới, mua hạt giống, rồi ghé thăm làng Quả Ngọt, đàn chuột chũi gửi Phương Miên và Mục Tĩnh Nam thùng rượu hoa quả lớn. Đến Bắc Đô, trường Omega được xây dựng lại, chỉ có điều không còn dạy cắm hoa, thay vào đó là điều dưỡng, văn học và lịch sử. Doãn Tinh Như được trả lương cao để ở lại trường làm giáo sư, hướng dẫn sáng tác. Nghe đồn rất nhiều omega từ nơi khác ngưỡng mộ danh tiếng hắn tìm tới đây, ghi danh theo học.
Thế giới là nơi bao la, đường bộ luôn có điểm kết. Xe địa hình không thể chạy, chinchilla dắt trăn đen vào rừng, dựng căn nhà gỗ nhỏ, chỉ vừa đủ lớn cho một chú chinchilla với một chú rắn. Gió mưa ầm ĩ, hạt mưa rơi trên lá, như thể kim thép sáng loá rì rào rơi. Trăn đen bự khắng khít quấn lấy chinchilla, cùng nhau lắng nghe tiếng mưa rào ngoài nhà gỗ, lắng nghe bài ca của thế giới.
Chinchilla nằm trên đuôi rắn suy nghĩ, trạm dừng tiếp theo sẽ ở đâu?
Nghĩ rồi lại nghĩ, chinchilla cùng rắn chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài cửa sổ, mưa vang không ngớt, đón chào ngày xuân sắp về.
(Kết thúc toàn văn)
Lượm lặt weibo Tố Tố:
"《Ngủ sâu》kết thúc rồi!!
Chinchilla bự và rắn đen nhỏ sống cuộc sống hạnh phúc yên vui~
Đây là một bộ truyện ngắn, tôi viết rất thoải mái, hi vọng mọi người sẽ thích! Moa moa 💋"____
Tác giả nói viết xong sẽ check lại sửa chi tiết những điểm chưa ưng, mà tui lười quá 🥲 nào siêng xem một lượt lại trên TB sửa được thì sửa còn không là tới đây thôi.
Cảm ơn đã đọc 💖