*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máy bay đáp tại đường bay của nhà họ Mục, Mục Tuyết Kỳ đích thân đến đón Phương Miên. Lộ Thanh Ninh được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng dành cho khách, còn Diệp Cảm và những người khác trở về căn cứ. Mục Tuyết Kỳ kéo Phương Miên vào phòng tiếp khách, tất cả cô chú đang ngồi chờ bên trong, đứng lên tranh nhau tiến tới ân cần hỏi han. Các cô vẫn lộng lẫy kiều diễm như trước, mặt ngọc bích trên bông tai lủng lẳng xoay tròn, lấp lánh toả sáng như ngôi sao rực rỡ. Phương Miên đứng giữa bọn họ xém ngất đi vì mùi nước hoa nồng nặc.
Mục Tuyết Kỳ đứng trong dàn người với vẻ mặt hơi u ám, dường như ngập ngừng có gì đó muốn nói. Phương Miên kéo cô lại, tránh xa các cô, hỏi: "Có chuyện gì không?"
"Anh Phương Miên, có cái này em muốn nói với anh." Mục Tuyết Kỳ thì thầm: "Cha mẹ đã giúp anh cả tìm vị hôn thê mới, độ phù hợp cao 100%."
"Cái gì?" Phương Miên giật mình.
Mục Tuyết Kỳ nheo mắt quan sát nhìn cậu, lông mày mảnh hơi nhíu lại: "Anh không muốn cưới anh trai em đúng không? Thật may khi tìm được omega độ phù hợp cao hơn, không phải sao? Từ nay về sau nhà họ Mục sẽ không giam giữ anh nữa, anh có thể đi bất cứ nơi đâu. Nhưng mà anh Phương Miên ơi, anh có thể ở lại Nam Đô không? Em hi vọng anh có thể ở lại."
Tin tức đến quá đột ngột, Phương Miên giống như bị ai đó đấm vào mặt. Nhà họ Mục có ý gì? Lúc muốn cậu làm vợ Mục Tĩnh Nam thì giam giữ cậu trong cung điện. Hiện tại có sự lựa chọn tốt hơn thì đá cậu cút đi? Cậu xoay người nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Mục Tĩnh Nam trong phòng, cha mẹ Mục Tĩnh Nam cũng không có mặt. Là vì đi gặp vị hôn thê mới phải không?
Phương Miên hỏi: "Tên đần độn ấy đâu rồi?"
Mục Tuyết Kỳ kéo tay áo cậu, khẽ thở dài: "Cha mẹ đang giới thiệu cậu chàng kia cho anh cả."
Vậy tức là cậu đoán đúng rồi, Phương Miên cười khẩy, té ra từ đêm qua anh đã biết bản thân có vị hôn thê mới, vậy nên mới tỏ thái độ đó với cậu nhỉ?
"Dẫn anh tới đấy." Phương Miên nói.
Mục Tuyết Kỳ do dự.
Phương Miên hạ giọng: "Em gái à, xin em đó."
Mục Tuyết Kỳ gật đầu, đưa Phương Miên đến phòng họp. Một số cô chú quan sát thấy biểu cảm của hai người không tốt lắm, ngơ ngác nhìn nhau, âm thầm đi đằng sau theo dõi. Phương Miên dừng chân đứng ở cửa phòng họp nhìn vào trong. Mục Kình Hữu và Lam Á đều có mặt, ngồi ở bên cạnh bàn, vì hướng ngồi ngược với mặt cửa nên không thấy rõ cảm xúc trên mặt họ. Đầu phòng họp là Mục Tĩnh Nam đang đứng đối diện với một chàng trai khác dáng người mảnh khảnh. Chàng trai ấy trông còn trẻ, vẻ ngoài tầm mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt đen to, vô cùng xinh đẹp cùng với mái tóc xoăn màu nâu y hệt như búp bê.
Mục Tuyết Kỳ nói với Phương Miên: "Cậu ta là thiếu gia nhà họ Doãn, Doãn Tinh Như, mấy hôm trước có đến đây chơi bất cẩn ngã bị thương. Khi bệnh viện kiểm tra cho cậu ta, kết quả phát hiện độ phù hợp của cậu ta và anh cả cao tận 100%."
"Hả..." Cô hai ở phía sau tai vểnh lên, nghe những lời Mục Tuyết Kỳ vừa nói, bà che miệng lại lẩm bẩm: "Tĩnh Nam muốn đổi vị hôn thê? Tôi biết cậu Doãn Tinh Như đó, nghe nói là một người xuất chúng, sáu tuổi biết làm thơ, mười tám tuổi đã có cuốn sách được xuất bản."
Cô ba thò đầu ra, liếc nhìn chàng trai kia, hỏi: "Tên cuốn sách là gì?"
"《Omega tu dưỡng bản thân》,《Làm thế nào để giành được sự yêu thương của chồng》,《Omega mềm mại ôm bầu chạy》"
Cô ba: "..."
Cô ba khẽ than thở: "Tĩnh Nam làm điều này không được chút nào, Doãn Tinh Như đến đây vậy Tiểu Phương thì sao?"
Phương Miên nhìn chằm chằm vào phòng họp không chớp mắt, cậu thấy Mục Tĩnh Nam thì thầm điều gì đó với Doãn Tinh Như làm má Doãn Tinh Như hơi ửng hồng, lông mày cong cong, khung cảnh trước mắt tựa như đôi lứa chớm yêu. Phương Miên vừa buồn vừa tức, gen tương thích cao cũng là độ phù hợp cao. Chỉ vì độ phù hợp cao nên Mục Tĩnh Nam dám đối xử với cậu như vậy ư? Bây giờ có sự lựa chọn tốt hơn nên quay lưng quẳng cậu đi? Lần đầu tiên cậu bị gạt sang một bên giống như gặp phải một màn mở đầu hỗn loạn rồi kết thúc bằng sự bỏ rơi, cậu tức giận đến nực cười. Phương Miên ơi Phương Miên, mắt nhìn người của mày thật kém cỏi! Cậu cảm giác bị ai đó đấm mạnh vào ngực, âm ỉ nhức nhối, hít thở khó khăn dường như sắp nghẹt thở.
Mặt khác, tâm trạng của Mục Kình Hữu cực kì xấu, thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc Tĩnh Nam đang nghĩ cái gì vậy?"
Lam Á khẽ liếc ông, nhỏ giọng trả lời: "Chuyện này vẫn chưa đủ rõ ràng sao? Một khi Tĩnh Nam ngã xuống thì nhà họ Mục chúng ta có thể dựa vào anh chắc? Suy cho cùng mọi người đã công khai với bên ngoài rằng Tiểu Phương là vị hôn thê có độ phù hợp cao nhất với Tĩnh Nam, nếu sau này có chuyện gì bất trắc với nhà họ Mục chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cậu bé. Trước mắt em tìm một lá chắn, đưa cậu bé rời khỏi đây tránh để chịu chung số phận của chúng ta.
Mục Kình Hữu không vừa ý: "Dù thế nào thì cậu ta là vị hôn thê của Mục Tĩnh Nam, tuy chưa chính thức nhập hộ khẩu nhưng cũng được xem như nửa chân bước vào nhà họ Mục nên đương nhiên phải ở cùng nhà họ Mục, sống chết cùng Tĩnh Nam."
Nếu là người khác nói chuyện này thì không cần để ý, nhưng đây là người đứng đầu nhà họ Mục chưa từng quan tâm bất kì vấn đề gì. Những năm đầu khi ông đích thân gánh vác, nhà họ Mục từ già đến trẻ rượu chè cờ bạc mua da^ʍ, ức nam hϊếp nữ, còn thói bê tha nào chưa làm? Vậy mà ông thì sao? Chỉ chuyên tâm viết nhật kí các cuộc thám hiểm của bản thân, làm ngơ hết thảy sự việc bên ngoài, dung túng nhà họ Mục làm xằng làm bậy. Đến khi Mục Tĩnh Nam trưởng thành chính thức tiếp quản mọi chuyện đối nội đối ngoại của gia đình, một mình đến Bắc Đô đang trong giai đoạn căng thẳng để vào bộ máy nhà nước. Mục Kình Hữu hoàn toàn mặc kệ trách nhiệm của người đứng đầu, mượn cớ đang dưỡng bệnh để ngao du khắp sông suối ao hồ. Đó là lý do vì sao nhà họ Mục có cục diện như bây giờ.
Lam Á cười khẩy: "Lão Mục, hãy nghe lời khuyên của em, khi Tiểu Phương bước vào thì anh đừng nói lời nào cả."
Mục Kình Hữu lại ngập ngừng: "Vì sao không để Tiểu Phương biết? Có lẽ nó sẽ bằng lòng ở lại, cùng nhau đối mặt."
Lam Á nhẹ nhàng lắc đầu: "Chính vì nó bằng lòng nên Tĩnh Nam không muốn kể cho nó biết. Nhà họ Mục này chưa từng cho cậu bé điều gì vậy thì tại sao phải kéo nó cùng nhau chịu khổ với nhà họ Mục?"
Cho dù Mục Kình Hữu không quan tâm việc quản lý nhưng ông không phải là người không hiểu sự tình. Ông não nề thở dài, không đáp lại, xem như đã đồng ý.
Doãn Tinh Như thấy Phương Miên đeo khăn choàng, nghiêng đầu tò mò ngắm nghía, sau đó liếc qua nhìn Mục Tĩnh Nam nhẹ nhàng hỏi: "Anh ấy là anh Phương phải không? Em có từng nghe qua về anh ấy, hình như là thợ máy đến từ khu ổ chuột?"
Thấy người ta bàn tán về mình, Phương Miên nhịn đủ rồi, từ bên ngoài bước vào. Mục Tuyết Kỳ vội vàng bám theo, các cô chú ở đằng sau ló đầu cũng muốn đi vào nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mục Tĩnh Nam, không dám tiến thêm nửa bước.
Phương Miên đến chỗ Mục Tĩnh Nam, hỏi: "Anh có nên cho em một câu giải thích không?"
Mục Tĩnh Nam lời ít mà ý nhiều: "Kiểm tra kết thúc, cho cậu rời đi."
"Thật vậy sao?" Phương Miên hỏi.
Doãn Tinh Như cảm thấy bầu không khí không ổn, nhanh chóng chen vào giảng hoà: "Anh Phương, anh đừng trách móc anh ấy, hôn nhân sắp đặt của Đế quốc dựa trên độ phù hợp gen. Do trước đây em ở quê dưỡng bệnh, chưa bao giờ đến bệnh viện khám nên cũng không xét nghiệm gen của mình. Bây giờ đã kiểm tra rồi, mọi người không còn cách nào đành làm theo quy định thôi."
Phương Miên cười khinh, mớ quy định cứt chó đó mà cản được đám quý tộc một tay che trời thích kết hôn với ai thì cưới người đó sao. Hôm qua hôn cậu dưới màn tuyết dày, hôm nay đổi vị hôn thê, nghệ thuật Biến diện lật còn chẳng nhanh bằng anh. Phương Miên kìm nén cơn giận vào ngực, cố gắng bình tĩnh, hỏi: "Mục Tĩnh Nam, anh đang gặp phải chuyện gì à?"
*chú thích:Ánh mắt Mục Tĩnh Nam vẫn điềm nhiên tĩnh lặng, không lộ bất cứ tâm tư nào. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói: "A Miên, tình hình đã khác rồi, cậu và tôi không phù hợp, có một số chuyện cần phải cắt đứt."
Phương Miên nhìn anh như tên đần, cậu biết, có lẽ anh đang gánh chịu tình huống rắc rối nào đó. Cơn giận trong lòng chưa nguôi, thậm chí còn tích đầy hơn nữa. Doãn Tinh Như đứng cạnh anh trông như chú chim nhỏ nép người. Phương Miên nhìn hai người đứng cạnh nhau, lòng đau như cắt, chẳng lẽ cậu không đáng tin cậy hơn cả một người xa lạ ư? Không xứng đáng để có thể cùng anh đối mặt sao?
"Mục Tĩnh Nam, anh nghĩ bản thân anh vô cùng tuyệt vời, vô cùng nặng tình phải không?" Phương Miên nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ như nhấn vào xương tủy: "Lúc anh nghĩ bản thân vô địch, cảm thấy có thể bảo vệ được em thì cưỡng bách em phải ở lại. Lúc gặp xúi quẩy, chỉ nghĩ không thể làm liên luỵ đến em vậy là đuổi em đi."
Mục Tuyết Kỳ lắp bắp kinh ngạc, cô không ngờ Phương Miên có thể suy đoán đến mức này.
Phương Miên lắc đầu, nói: "Không, anh quá ích kỉ, anh chưa bao giờ hỏi ý kiến của em. Hình như trong mắt anh ý kiến của em hoàn toàn không hề quan trọng. Anh muốn em như thế nào thì em phải làm theo như thế đó. Một thượng tá quân đội Nam Đô là con trai cả nhà họ Mục, một thợ máy là omega xuất thân từ khu ổ chuột thì nào được anh lo xa nghĩ rộng, nào được anh quyết định chính xác? Mục Tĩnh Nam, anh chưa từng tôn trọng em, tận sâu trong lòng anh vẫn luôn xem thường em."
Mục Tĩnh Nam cau mày rất sâu, đôi mắt bao phủ bởi lớp u ám, con ngươi vàng kim sẫm dần, dường như nổi cơn sóng cuộn trào bên trong.
"Phương Miên."
Anh muốn phản bác nhưng Phương Miên không để anh nói: "Em nói sai hay sao? Có lúc nào anh tôn trọng ý kiến của em? Anh nói em là vợ sắp cưới của anh thì em phải làm vợ sắp cưới của anh. Anh nói muốn huỷ bỏ hôn ước, thậm chí chẳng nói chẳng rằng đã đưa vợ mới bước qua cửa? Thượng tá Mục, anh giỏi, anh là nhất. Một lời của anh nặng hơn chín vạc, đến cả tư thế làʍ t̠ìиɦ cũng phải theo ý anh. Vậy quyền lựa chọn của em nằm ở đâu?"
Mục Tĩnh Nam trầm mặc, không ai dám lên tiếng.
Phương Miên bất cần: "Được, anh siêu siêu giỏi. Anh toàn quyền quyết định hết rồi thì em vâng theo thôi. Không hầu hạ ngài nữa, chúc ngài và bà xã mới của ngài đây trăm năm hạnh phúc, bên nhau lâu dài."
Phương Miên quay người rời đi, bỏ Mục Tĩnh Nam đứng lại một mình, bước tới cửa bỗng cậu vòng ngược trở về.
"Đệt cha nhà anh!"
Phương Miên vừa mắng xong, tung cú đấm vào mặt Mục Tĩnh Nam. Nắm đấm thực sự đã đấm trúng mặt Mục Tĩnh Nam, gương mặt trắng ngần của anh chuyển sang màu đỏ.
Mọi người chứng kiến cảnh này đều xuýt xoa kinh hãi. Mục Tĩnh Nam là cao thủ trong chiến đấu, với đòn tấn công của Phương Miên thì có thể dễ dàng bắt được nhưng ai ngờ đâu anh không tránh không né, hứng chịu cú đấm rất mạnh này.
Ai ai cũng bị sốc, Lam Á nhanh chóng đứng dậy muốn can ngăn. Phương Miên rất khoẻ, cả Mục Tuyết Kỳ lẫn Lam Á đều không thể giữ cậu lại, Doãn Tinh Như sợ trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chết, nhanh chóng lẩn sang một bên, mặt thộn ra đứng nhìn. Thấy Phương Miên sắp tung thêm một cú, tức khắc Mục Tĩnh Nam đưa tay nắm chặt nắm đấm.
"Nếu anh muốn em đi thì em đi, làm kiểm tra quái gì? Anh rỗi hơi làm chuyện nhàm chán, ông đây cứ không kiểm đấy, hôm nay đi luôn!" Phương Miên phát cáu nói.
Đôi mắt Mục Tĩnh Nam âm u, nói rõ: "Cậu nói tôi không tôn trọng cậu."
"Đúng."
"Vậy thì đánh bại tôi, để tôi thấy sức mạnh của cậu."
"Anh!" Phương Miên vô cùng tức giận.
Mục Tĩnh Nam lạnh lùng nói: "Nếu bây giờ đến cả tôi cậu còn không đánh nổi thì sau này gặp phải người bắt ép cậu yêu giống như cách tôi làm, không tôn trọng cậu, là tên alpha khinh thường cậu, cậu sẽ làm gì? Rồi lại lần nữa bị cưỡng ép lên giường, yêu anh ta, ban đêm lén lút hôn anh ta, và cuối cùng bị anh ta vứt bỏ?"
Phương Miên trợn mắt không tin nổi, thằng cha này biết hết tất cả! Đêm qua chắc chắn anh không ngủ!
Nói xong, Mục Tĩnh Nam thả lỏng nắm tay, quay người rời đi.