*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Miên quay mặt đi không nhìn anh, chậm rì rì như ốc sên đến bên cạnh giường. Cậu đứng dựa vào thành đầu giường cách Mục Tĩnh Nam khoảng một sải tay. Mùi hương gỗ lãnh sam lãng đãng trong không khí, tim Phương Miên loạn nhịp, âm thanh văng vẳng trong đầu không cách nào ngừng lại.
Thằng cha này lại thả pheromone quyến rũ cậu.
Phương Miên nghe thấy tiếng bước chân, là Mục Tĩnh Nam bước xuống giường. Ngay sau đó, một đôi tay vươn tới ôm cậu từ phía sau, Phương Miên cúi đầu nhìn thấy những ngón tay thon dài trắng trẻo của Mục Tĩnh Nam. Hương gỗ lãnh sam ôm trọn lấy cậu tựa như tấm vải xô mơn trớn trên gò má. Cậu ngửi thấy hương thơm, đầu óc mơ hồ, chân cũng mềm nhũn. Giây tiếp theo, cậu bị ép xoay người lại, cằm cũng bị mạnh bạo buộc nâng lên, chạm phải đôi mắt vàng kim tĩnh mịch của Mục Tĩnh Nam.
Phương Miên ngay lập tức sực tỉnh.
Mục Tĩnh Nam đang dùng đầu ngón tay vân vê bờ môi, Phương Miên nghĩ hẳn là hôm nay lại phải 'mυ'ŧ' giúp anh.
Không ngờ, Mục Tĩnh Nam dùng tay còn lại cởi thắt nút quần cậu, làn da đột nhiên tiếp xúc với khí lạnh khiến cậu nổi da gà. Phương Miên hốt hoảng che 'vòi nhỏ' của cậu, hét lên: "Anh làm gì?"
Mục Tĩnh Nam cụp mắt ngắm nhìn giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật.
Một lúc sau, Mục Tĩnh Nam nói: "Dùng chân giúp tôi."
"Dùng, dùng chân?" Phương Miên kinh hãi.
"Hay em muốn dùng miệng?" Mục Tĩnh Nam lặng lẽ nhìn cậu, "Tuỳ theo em lựa chọn."
Vớ vẩn, cậu cũng không nghiện loại trò này, mắc gì vội vàng đưa cậu 'mυ'ŧ'? Phương Miên ấm ức hỏi: "Dùng chân. Nhưng làm như thế nào?"
Mục Tĩnh Nam bảo cậu nằm trên giường, da cậu nhạy cảm nhanh chóng cảm nhận được thân nhiệt từ Mục Tĩnh Nam, cơ thể cậu cũng dần nóng lên, cảm thấy cả cơ thể nóng hầm hập.
"Nhanh lên." Mục Tĩnh Nam cúi xuống thì thầm sát tai cậu.
Hơi thở lướt nhẹ qua vành tai, hương gỗ lãnh sam càng nồng hơn, Phương Miên run rẩy, sóng nhiệt từ sâu trong cơ thể không kiềm chế được từng chút dâng trào. Chết tiệt, chuyện này là sao? Phương Miên cứng người, cậu thực sự có phản ứng sinh lý khi Mục Tĩnh Nam kề sát?
Mục Tĩnh Nam vẫn chưa phát hiện ra bí mật của cậu, cau mày hỏi: "Em đang phân tâm phải không?"
"Không, không có!"
Phương Miên sợ bị anh phát hiện khác lạ, giấu đầu hở đuôi ra sức cày cuốc.
"Nhanh lên!" Phương Miên thúc giục.
Da dẻ nóng cháy tựa như thiêu đốt. Chầm chậm giống như đang gãi nhưng không đúng chỗ ngứa. Phương Miên khát cầu Mục Tĩnh Nam đừng kiềm chế nữa, mau biến thành gã khốn nạn thực thụ càng tốt.
Tại sao cậu có thể nghĩ như vậy? Phương Miên tự hỏi bản thân, cậu là trai thẳng mà!
Lý trí cậu kháng cự nhưng phản ứng sinh lý của omega khiến cơ thể chống lại sự điều khiển từ bộ não. Pheromone tràn ngập khắp phòng khiến cậu mờ mịt, gần như đánh mất lí trí. Phương Miên nhắm mắt lại, cố gắng đè nén phản ứng sinh lý của cơ thể nhằm chặn cơn thuỷ triều dâng cao để tránh bị Mục Tĩnh Nam phát hiện. Đột nhiên Phương Miên cảm giác bản thân bị giữ chặt, cậu mở choàng đôi mắt nhìn thấy con ngươi vàng kim của Mục Tĩnh Nam.
"A Miên, sao vậy em?" Sắc vàng trong mắt Mục Tĩnh Nam sậm hơn rất nhiều.
Phương Miên: "..."
Trong phút chốc máu xông lên, Phương Miên đỏ bừng mặt. Mục Tĩnh Nam đưa ngón tay xuống, Phương Miên không kịp ngăn lại anh chạm tay lên ga giường. Phương Miên mặt nóng bừng bừng đỏ như tôm luộc, cậu ước bây giờ ngay lập tức xuất hiện cái hố để cậu tự chôn mình. Tại sao các omega ở thế giới này đều như vậy? Ông trời ơi, mau gϊếŧ con đi, con không muốn sống nữa đâu! Cậu bắt đầu giãy dụa, Mục Tĩnh Nam giữ cậu, đồng thời dùng tay trái nâng nửa lưng cậu lên, nhìn xuống tấm nệm màu xám bên dưới đã thấm một mảng sẫm thành màu đen.
Giọng Mục Tĩnh Nam khàn khàn: "Tôi được phép không?"
"Không thể!"
Mục Tĩnh Nam mát xa cho cậu, cậu không cần nhưng chống cự cỡ nào cũng không thể thoát ra. Mục Tĩnh Nam dịu dàng mát xa, lực vừa đủ, giống hệt như khi cả hai còn ở khu ổ chuột. Phương Miên không thể kiểm soát được bản thân, như vòi nước bị mở van dầm dề chảy nước.
"A Miên." Mục Tĩnh Nam khẽ khàng nói: "Em phải đối mặt với chính mình. Em muốn."
"Em không muốn! Anh đã nói không đánh dấu em!" Phương Miên hét lên.
Mục Tĩnh Nam khẽ thở dài. Hiển nhiên anh cũng đang rất khó nhọc nhẫn nhịn.
Phương Miên nhìn thấy anh như vậy, trong lòng tràn ngập lo lắng, sợ nếu Mục Tĩnh Nam dùng vũ lực ép buộc, chắc chắn cậu không giữ nổi trinh tiết. Phương Miên dịu giọng, nói: "Anh... Anh phải tự kiểm soát bản thân đó."
"Ừm, nằm xuống." Mục Tĩnh Nam nói.
Phương Miên bất an nằm xuống, sẵn sàng lao ra chạy trốn bất cứ lúc nào. Mục Tĩnh Nam lấy đồ ra, lắc lắc, đột nhiên bật lên. Mục Tĩnh Nam sờ đùi trong của cậu, nói: "Xoa một chút."
"Đừng... Đừng làm thật đó." Phương Miên cảnh cáo lần nữa.
Khi Mục Tĩnh Nam bắt đầu vào việc chính, anh trở nên hung hăng hơn. Dường như Phương Miên thấy Mục Tĩnh Nam trong kỳ mẫn cảm, du͙© vọиɠ khó kìm nén giống như con thú hoang. Thường ngày anh trầm tĩnh yên lặng nhưng một khi bùng phát thì biến thành tên bạo chúa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Vật lộn hơn cả tiếng đồng hồ, mặc dù Phương Miên chỉ nằm nhưng cậu cũng rất mệt. Đặc biệt là hai chân cậu đau rát.
"Cảm ơn em, A Miên." Mục Tĩnh Nam chăm chú nhìn cậu, "Em kẹp tốt lắm."
Phương Miên: "..."
Anh luôn khen những chuyện như thế này, mặc dù là lời khen nhưng Phương Miên thực sự muốn tát anh một cái.
Phương Miên muốn đứng dậy tắm rửa vệ sinh nhưng anh giữ cậu lại, thấp giọng nói: "Vẫn còn một cây."
"Một cây nào nữa?"
Đầu óc mơ mơ hồ hồ, Phương Miên ngẩn người một hồi mới hiểu ra. Loài rắn có hai dương v*t! Anh muốn làm cả cái còn lại! Không đúng, chẳng phải anh là con rắn khiếm khuyết chỉ có một dương v*t thôi sao?
Phương Miên nhìn xuống, lớp vảy rắn đen điên cuồng mọc trên người Mục Tĩnh Nam, anh trở về hình thái động vật dưới ánh mắt kinh ngạc của Phương Miên. Giây tiếp theo, Mục Tĩnh Nam để lộ dương v*t thứ hai của anh. Phương Miên không biết rắn có khoang âm, bình thường sẽ giấu ở bên trong, khi ở hình dạng người thì có một, và khi về hình thái loài rắn thì có thể tuỳ ý lộ một hoặc hai đều được.
Mục Tĩnh Nam luồn thân rắn xuống dưới chân Phương Miên, để cậu ngồi trên lưng anh, sau đó dùng đuôi quấn quanh bắp chân cậu. Hiện tại khắp người Phương Miên đầy vết tím còn bị con trăn quấn lấy mấy lần. Da cậu tiếp xúc với vảy rắn cứng lạnh của Mục Tĩnh Nam, bất giác rùng mình. Mục Tĩnh Nam có thể nhận ra cậu đang sợ hãi, nâng đầu rắn lên, dùng lưỡi rắn cọ gò má cậu.
Trăn lớn trịnh trọng động viên cậu: "Kiên nhẫn."
"..." Phương Miên sắp ngất vì tức không thở nổi. Nhưng cậu có thể làm gì? Tìm kiếm A Li, khoá học máy móc, tất cả đều nằm trong tay Mục Tĩnh Nam, cậu chỉ có thể phụ thuộc vào sự an bài của anh. Phương Miên nghiến răng, cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận nó, cậu ôm thân rắn thô dày của Mục Tĩnh Nam, giận dữ nói: "Anh nhanh lên."
Mục Tĩnh Nam hôn lên trán cậu, giọng trầm thấp: "Cái còn lại dùng miệng."
Phương Miên: "..."
***
Sáng hôm sau thức dậy, Ava báo cáo đã tìm được lối vào thị trấn Hắc Phong, cấp dưới của Mục Tĩnh Nam mở đường xâm nhập an toàn. Vì lần này bọn họ lẻn vào vùng kiểm soát của địch nên cần ưu tiên đưa người chất lượng hơn số lượng. Mục Tĩnh Nam lựa chọn vài người ưu tú, chuẩn bị máy bay vận tải để tiến vào khu vực vùng núi phía nam thị trấn Hắc Phong, nhảy dù đáp xuống đi bộ băng qua núi vào thị trấn.
"Sẽ rất mệt." Mục Tĩnh Nam nhắc Phương Miên.
"Yên tâm, em không kéo chân anh đâu." Phương Miên vỗ vỗ ngực, "Em đi làm bữa sáng tình yêu cho em gái đây."
Mục Tĩnh Nam giữ cậu: "Nửa tiếng nữa sẽ xuất phát."
"Gấp quá vậy?" Phương Miên sửng sốt.
Không kịp làm bữa sáng cho em gái sao?
Mục Tĩnh Nam điềm nhiên: "Ừm."
Chỉ là quyết định lâm thời nhưng thời gian thực sự quá gấp gáp, một số binh lính còn chưa kịp thay quân phục, cầm theo gói lương khô từ căn cứ, hổn hà hổn hển lao đến cung điện Trắng.
"Chuyện gì mà đẩy thời gian gấp rút vậy?" Một binh lính hỏi.
"Tôi không biết."
Phương Miên nghe bọn họ thì thầm, không khỏi liếc nhìn khuôn mặt thờ ơ của Mục Tĩnh Nam. Cậu luôn có cảm giác tên này không muốn cậu nấu bữa sáng cho Mục Tuyết Kỳ, đó là lý do vì sao cố tình quyết định thời gian sớm như vậy.
"Này, lần này không phải chỉ đi tìm A Li đúng không?" Phương Miên thấp giọng hỏi.
Mục Tĩnh Nam trả lời: "Đúng là còn có một nhiệm vụ khác cần hoàn thành."
Mặc dù Phương Miên rất tò mò nhưng cậu biết rằng bản thân không nên đặt thêm câu hỏi liên quan về bí mật quân sự. Sau đó cậu xách hành lý, chuẩn bị lên máy bay. Bỗng nhiên Mục Tĩnh Nam nói với cậu, "Theo tin tức từ tiền tuyến, một số binh lính nhà họ Kinh lẫn của Tô Tú bị nhiễm bệnh, nhà họ Kinh ngày hôm qua liên lạc, nói rằng dịch bệnh lây lan từ thị trấn Hắc Phong, mặc dù đã khống chế tình hình nhưng có một số triệu chứng rất lạ, tôi muốn đến đó xem xét."
"Khoan, anh nói những điều này cho em, lỡ em nói với người khác thì sao?" Phương Miên không nói nên lời, "Anh thận trọng hơn một chút được không?"
Và chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Kinh? Vì sao nhà họ Mục muốn điều tra chuyện này? Vả lại có dịch bệnh, anh không sợ bị lây nhiễm sao?
Mục Tĩnh Nam xoa đầu ngốc của cậu, nói tiếp: "Bệnh này chỉ alpha bị lây nhiễm nên em sẽ an toàn, đừng quá lo lắng."
Mục Tĩnh Nam xoay người leo lên máy bay, Phương Miên định lên theo thì phía sau vang tiếng Mục Tuyết Kỳ.
"Anh Phương Miên!"
Phương Miên quay lại, thấy Mục Tuyết Kỳ nâng váy chạy về phía cậu. Cô vẫn còn yếu, chạy hai bước sắc mặt đã tái nhợt, cơ thể gầy gò mỏng manh như con diều giấy sắp bị gió cuốn bay đi. Phương Miên đỡ cô, cô ôm ngực hít một hơi thật sâu, chỉ hỏi: "Sao anh xuất phát sớm vậy?"
Phương Miên nhún vai: "Là quyết định của anh trai em, anh không làm gì được. Em đừng lo, vài ngày nữa anh về rồi."
Mục Tuyết Kỳ nhếch môi, nói nhỏ: "Nếu anh ấy bắt nạt anh thì anh đến gặp em. Em sẽ nỗ lực hết sức để trở nên mạnh mẽ, đến lúc đó anh ấy không thể dẫn anh đi."
"Em mau mạnh mẽ hơn nha." Phương Miên cười ha ha, "Chờ em có thể lo liệu chuyện gia đình, anh sẽ đến nhờ cậy em."
Đôi mắt Mục Tuyết Kỳ sáng rỡ, vỗ thật mạnh vào ngực, bảo đảm bản thân có thể làm được. Cuối cùng cô hỏi Phương Miên giúp cô vẽ một bản vẽ cơ khí được không, yêu cầu cụ thể cô đã gửi qua mail của Phương Miên.
Phương Miên đáp: "Cứ để đó cho anh, anh Phương Miên của em rất giỏi mấy việc này."
"Phương Miên." Giọng nói lạnh lẽo của Mục Tĩnh Nam truyền tới, "Máy bay sắp cất cánh."
"Ồ, tới liền đây." Phương Miên lại dặn Mục Tuyết Kỳ: "Chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ ăn uống đầy đủ đó."
Lông mày Mục Tuyết Kỳ cong cong: "Ừm."
Cầu thang cabin máy bay dần rút lại, Phương Miên vội vã chạy thật nhanh, "Khoan khoan chờ chút, em gái, không nói nữa, anh đi nhé!"
Cuối cùng cũng kịp lên máy bay, Phương Miên tìm chỗ cách xa Mục Tĩnh Nam nhất, ngồi xuống, bên cạnh là hai cấp dưới của Mục Tĩnh Nam. Ánh mắt Mục Tĩnh Nam lạnh băng từ xa nhìn tới. Người ngồi cạnh Phương Miên là lính truyền tin, trên bảng tên viết "Lưu Truy", trông có vẻ hơi nhát gan, run cầm cập.
"Tại sao ngài không chuyển sang chỗ khác ngồi?" Lưu Truy hỏi nhỏ.
"Tôi thích ngồi ở đây." Phương Miên không hề có ý định di chuyển, đeo tai nghe, cúi đầu cài dây an toàn.
Giọng nói của Mục Tĩnh Nam vang trong tai nghe: "Qua đây."
"Không muốn." Phương Miên cố chấp từ chối.
Thứ rắn khốn nạn, cậu mới nói hai câu với Tuyết Kỳ mà đã phá rối, thực sự không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì.
"Qua đây." Giọng Mục Tĩnh Nam càng lạnh hơn.
Phương Miên: "..."
Chết tiệt, sớm muộn gì cũng đem anh đi ngâm rượu!
Phương Miên tháo dây an toàn, chán nản đứng lên, sang ngồi cạnh anh. Mục Tĩnh Nam thắt dây an toàn giúp cậu, đeo tai nghe. Mùi hương từ cơ thể anh lại lần nữa quanh quẩn đầu mũi Phương Miên, tựa như ánh trăng phủ kín không gian, mát mẻ và dễ chịu. Phương Miên ngoảnh mặt, nín thở, ép bản thân không được ngửi mùi hương của anh nữa. Phi công đang tiến hành kiểm tra lần cuối, sẵn sàng cất cánh, đèn báo trên đầu chuyển sang màu đỏ, ra hiệu mọi người không được đi lung tung. Mục Tĩnh Nam vẫn chưa nâng người, kề sát bên Phương Miên, cậu thực sự không nín nổi nữa, khuôn mặt đỏ gay.
"Em luôn đối tốt với mọi người?" Mục Tĩnh Nam trầm giọng hỏi.
"Cái gì?" Phương Miên chưa hiểu ý anh, hỏi một cách ngờ vực.
"Bắt đầu từ ngày kia, em tham gia khoá học chấn chỉnh xu hướng tính dục trực tuyến. Khoá học đã được gửi đến điện thoại của em." Mục Tĩnh Nam nói.
"Hả?" Phương Miên sốc vô cùng, "Chấn chỉnh xu hướng tính dục gì chứ, em không muốn tham gia loại khoá học đó."
Mục Tĩnh Nam đáp: "Tham gia khoá học chấn chỉnh trước, mới được tham gia lớp cơ khí."
Phương Miên: "..."
Aaa, tên bạo chúa này!
"Có chết cũng không học." Phương Miên cực kì khí phách.
Mục Tĩnh Nam lại nói: "Học một lần, tôi tặng em một thỏi vàng."
Phương Miên vểnh tai, mắt lấp lánh sáng rỡ: "Một thỏi nặng bao nhiêu gam?"
"200."
Giá vàng 1 gam hiện nay là 490 tệ, vậy 200 gam là chín mươi tám nghìn!
"..." Phương Miên đặt tay dưới môi, hắng giọng, hỏi: "Một ngày học hai buổi được không?"
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Lượm lặt weibo Tố Tố:
"Mọi người không gặp vấn đề bị mất chữ trên Trường Bội chứ?"Tui: Chương này gặp mấy từ khó hiểu quá @.@
'vòi nhỏ' là từ '小茶壶', tui mò mò trên mạng mãi thì bắt gặp ảnh này, mong là đúng... 🥲