Mùa đông trời tối sớm. Màn đêm buông xuống giống hệt tấm màn đen dày che phủ đất trời. Con đường phía sau thư viện quanh co, ngoằn ngoèo, xung quanh chỉ có bóng cây như đang nhe răng múa vuốt, giữa hàng cây có một người đi như thể vô tình rơi vào giữa đám quái vật. Phương Miên lẩm bẩm ngôi trường này quá ma quái, sắp tới thư viện thì cậu bắt gặp cái bóng trắng giống tử đinh hương đứng ở sau cửa, như mờ như tỏ tựa sương mù, sắp tan biến khi có gió thổi qua. Phương Miên lên tiếng chào: "Em gái!"
Chỉ đến khi cậu tới gần mới phát hiện Mục Tuyết Kỳ hơi kì lạ, trông cô rất sợ hãi, lắc đầu nhìn cậu. Cậu cảm thấy có gì không ổn, đáng tiếc đã quá muộn, bốn năm alpha bề ngoài hung tợn từ sau Mục Tuyết Kỳ bước ra, khu rừng phía sau cũng xuất hiện thêm vài kẻ không đứng đắn. Đám người này cao hơn Mục Tuyết Kỳ và Phương Miên cả cái đầu, có cả nam lẫn nữ thân hình giống như toà tháp sắt, đổ thành những cái bóng nặng nề. Phương Miên bật đèn pin, tóc họ nhuộm loè loẹt, sặc sỡ đủ màu, - trông như cái mào gà đua nhau khoe sắc muốn làm người khác chú ý.
"Hai tụi mày," Tên giang hồ mặt bò xỏ khuyên nhướng mày nhìn Phương Miên, hỏi: "Đứa nào là Phương Miên?"
Bất thình lình Mục Tuyết Kỳ lên tiếng: "Là tôi."
Tên giang hồ mặt bò cười đểu: "Thì ra mày chính là con đĩ Phương Miên đó."
"Mày gọi ai là con đĩ?" Phương Miên cười gằn, hỏi: "Mày tìm tao phải không? Bớt nói xàm, muốn đánh thì lên."
"Ồ, mày mới là Phương Miên?" Tên giang hồ mặt bò đưa mắt về hướng hai người bọn họ, "Nói cho rõ, hai đứa mày, đứa nào là Phương Miên?"
Mục Tuyết Kỳ liên tục kéo tay áo Phương Miên, muốn cậu đừng lên tiếng nhưng làm sao Phương Miên có thể để cô gái nhỏ đứng ra bảo vệ cậu? Cậu khịt mũi nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tao chính là Phương Miên ông nội của mày. Nhắc mày cái này, tao là vợ chưa cưới của Mục Tĩnh Nam, cô gái này là em gái của anh ấy, có gan thì mày thử chạm cọng lông tụi tao, xem còn nơi nào dám chứa bọn mày không. Có não thì mau cút xéo, tao sẽ không tính toán chuyện ngày hôm nay. Không biết điều có gan ở lại đây xem liệu bọn mày còn thấy ánh mặt trời ngày mai không?"
Cậu nói hết sức dữ dằn nhưng bọn côn đồ không hề di chuyển, thậm chí cười lớn như đàn gà gáy.
"Tao lại sợ quá, ai chẳng biết Phương Miên cũng giống như bọn tao, đều xuất thân tầng lớp thấp, mày đoán xem vì sao bọn tao có thể xuất hiện ở trường quý tộc? Bởi vì có người mong mày bị đánh dấu. Phương Miên, đừng trách bọn tao."
Có người muốn lao đến, Phương Miên lôi cờ lê trong túi ra, Mục Tuyết Kỳ đứng trước mặt Phương Miên: "Tôi là Phương Miên, người anh tìm là tôi, đừng đυ.ng vào anh ấy!"
Phương Miên nắm cổ tay cô, nói nhỏ: "Em gái."
"Sao cũng được," Tên giang hồ nhún vai, "Tao không quan tâm đứa nào là Phương Miên nữa, hai tụi bây hôm nay đứa nào cũng không được rời đi."
Nháy mắt đám giang hồ lao lên, Phương Miên dùng hết sức đá văng hai tên đang vồ vào cậu, phát hiện sơ hở, cậu kéo Mục Tuyết Kỳ len ra chạy trốn. Chưa chạy được hai bước, Mục Tuyết Kỳ trẹo chân ngã xuống. Cô gái yếu đuối té ngã, trán Phương Miên đầm đìa mồ hôi, ngẩng lên thấy bọn giang hồ đã kịp đuổi theo đứng bao vây hai người họ. Bọn giang hồ đều lộ vẻ mặt hung hãn, hình thái động vật dần xuất hiện trên khuôn mặt, Phương Miên ngửi thấy pheromone cuồn cuộn hỗn loạn của bọn giang hồ.
"Là ai thuê bọn mày, tao trả bọn mày gấp đôi!" Phương Miên hét lớn.
Đám giang hồ nhìn nhau cười lớn, "Em trai nhỏ, bọn tao là người chính trực. Bọn tao đã giao kèo hôm nay cᏂị©Ꮒ nhóc thì nhất định trong hôm nay phải cᏂị©Ꮒ được nhóc. Nếu nhóc muốn trả thù sau khi bị cᏂị©Ꮒ thì cứ trả tiền, bọn tao giải quyết hết."
Làm một đống chuyện vô nhân tính như vậy mà dám nói là người chính trực! Phương Miên đến chịu, thì thầm với Mục Tuyết Kỳ: "Anh ở lại chặn bọn họ, tháo giày cao gót ra chạy đi, đừng ngã nữa."
Phương Miên lao lên, trái phải đều đánh cậu tới tấp, mặt mũi cậu tím bầm sưng vù. Số người phía đối phương nhiều hơn lần ở khu ổ chuột mà cậu từng gặp phải. Cho dù Phương Miên có kiêu dũng thiện chiến đến mức nào thì cũng không địch nổi những đòn đánh lén, đánh bất ngờ. Phương Miên bị cắn vào chân, chân mềm nhũn ngã khuỵu. Hai alpha đè cậu xuống đất, kìm chặt vai cậu. Một alpha khác lôi cây kim tiêm, đâm vào cổ Phương Miên, thuốc bị tiêm chảy theo mạch máu của Phương Miên, Phương Miên cảm giác như bị rắn độc cắn, cổ lạnh băng. Sau đó cảm thấy toàn thân tê dại, như thể có dòng điện chạy qua đầu ngón tay, ngứa ngáy châm chích.
Họ tiêm cái gì vào người cậu? Phương Miên dùng hết sức lực để giãy dụa, tuyến thể sau gáy đột nhiên nhức buốt, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Một tên giang hồ tiến lại gần cậu, cười nham hiểm: "Em trai nhỏ, đừng sợ, thuốc tiêm cho nhóc là loại tốt đấy, nhóc đang đến kỳ động dục, lát nữa được đánh dấu thì sẽ tốt hơn thôi."
"Kỳ động dục? Kỳ động dục gì cơ? Phương Miên xuyên không tới đây đã nhiều năm như vậy nhưng cậu chưa từng rơi vào thời kỳ động dục, chuông cảnh báo vang trong đầu, cậu dốc hết sức muốn chạy trốn.
Không thể bị đánh dấu! Tuyệt đối không được bị đánh dấu!
Bỗng nhiên có bóng người màu trắng bên góc chéo lao ra, đánh bay tên giang hồ. Thì ra Mục Tuyết Kỳ trông nhỏ gầy nhưng sức lực mạnh như vậy. Tên giang hồ bị đánh loạng choạng.
"Tôi đã nói, tôi chính là Phương Miên!" Mục Tuyết Kỳ ôm ghì Phương Miên, lấy tay che đi tuyến thể của cậu, khóc lớn: "Tôi mới là Phương Miên!"
"Mau chạy đi đồ ngốc này!" Phương Miên đổ mồ hôi.
Một vài tên giang hồ cố gắng kéo mạnh Mục Tuyết Kỳ, nhưng tay cô ôm chặt Phương Miên, không thể tách ra dù chỉ một chút. Có ai đó đá cô, giẫm lên lưng cô, đá vào eo cô, cô vẫn không chịu buông tay.
"Được, mày là Phương Miên thì đánh dấu mày trước!" Một tên giang hồ đè cô xuống, "Lỡ dùng hết thuốc kí©ɧ ɖụ© rồi, đành cưỡng bức đánh dấu mày thôi, nếu cảm thấy đau thì cũng đừng trách bọn tao."
Tên giang hồ bất ngờ tiến đến, ấn đè lưng Mục Tuyết Kỳ, mở miệng lộ răng nanh.
Con ngươi Phương Miên co lại, trán nổi gân xanh, cố gắng hết sức để thoát khỏi vòng vây của đám giang hồ. Nhưng Mục Tuyết Kỳ ôm cậu, đám giang hồ đè chặt người cậu, cảm giác cơ thể bị cả tấn đè nặng, không thể nhúc nhích nổi. Khoảnh khắc đó, thời gian tựa hồ tua chậm, cậu bất lực nằm yên nhìn ranh năng của tên giang hồ đâm vào gáy Mục Tuyết Kỳ. Tuyến thể của Mục Tuyết Kỳ bị xé, Phương Miên ngửi thấy mùi vải thiều ngọt ngào chậm rãi toả ra từ cơ thể cô, hoà lẫn với mùi sắt nồng nặc của máu. Tên giang hồ ấy liếʍ láp như thể vẫn còn thèm thuồng.
Một omega cao quý, một omega sắp kết hôn, bị bọn giang hồ đánh dấu chẳng khác nào mang tiếng xấu. Dù chỉ là đánh dấu tạm thời, pheromone alpha đi vào tuyến thể của cô thì nó từ từ biến mất theo thời gian nhưng gia đình quý tộc rất coi trọng sự trong trắng của omega, Mục Tuyết Kỳ sẽ trở thành vết nhơ của gia tộc, chắc chắn không thể gả cho bất kỳ gia đình quý tộc nào khác nữa.
Đây là lần đầu tiên, Phương Miên phải chứng kiến một omega bị chà đạp, sỉ nhục ngay trước mắt như vậy.
Vừa bị đánh dấu, cơ thể Mục Tuyết Kỳ mềm nhũn, mặt các alpha khác trở nên đỏ bừng vì phấn khích giống như mới thưởng rượu, cũng muốn lại gần đánh dấu cô. Alpha đang đè Phương Miên muốn đánh dấu Mục Tuyết Kỳ, vô tình thả lỏng tay đang đè Phương Miên. Phương Miên hét lên, nhặt hòn đá dưới đất, đập thật mạnh vào đầu alpha. Đầu alpha be bét máu, tuôn trào chảy ròng ròng, gã la lớn. Phương Miên tức giận, cầm đá đập đầu từng tên từng tên alpha, sau đó tóm lấy Mục Tuyết Kỳ, cõng cô trên lưng, loạng choạng chạy khỏi con đường này.
Tác dụng của thuốc đang ngấm dần, tầm mắt Phương Miên như bị phủ tấm kính mờ, mọi thứ mơ hồ không thể nhìn rõ. Cậu không dám dừng lại, dùng hết sức bước chạy. Đầu Mục Tuyết Kỳ nghiêng trên vai cậu, hương vải thiều ngọt ngào nhẹ nhàng lan toả trong đêm tối.
"Em gái," Phương Miên thấp giọng gọi: "Em vẫn ổn chứ?"
Mục Tuyết Kỳ ý thức không rõ, rầm rì trả lời: "Em có lỗi với anh, anh Phương Miên."
Người bị đánh là cô, người bị đánh dấu là cô nhưng cô lại xin lỗi cậu. Phương Miên tim gan đau đớn tột cùng, lắc đầu ép bản thân phải tỉnh táo, nghiến răng nghiến lợi cõng cô chạy đến phía ánh đèn.
"Cứu!" Giọng Phương Miên khàn đặc hét lớn: "Cứu mạng!"
Thuốc chảy theo mạch máu ngấm vào xương tuỷ, tim đập loạn, hai chân Phương Miên yếu ớt ngã khuỵu. Phương Miên không ngừng lại, cố hết sức bò về phía trước, ngón tay bấu chặt vào những vết nứt trên sàn nhà, cát đá bám đầy ở kẽ tay. Cố lên... Chỉ còn vài mét nữa thôi... Giống như trong đầu có một sợi dây, ép cậu kéo căng bám víu không được bỏ cuộc. Đang bò từng chút một đến nơi ánh đèn, bỗng dưng một đôi bốt quân đội màu đen xuất hiện trước mặt cậu. Rất thân thuộc, cạnh đôi giày có hình rắn vàng biểu tượng của nhà họ Mục, huyền bí lẫn oai nghiêm. Cậu ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt vàng kim của Mục Tĩnh Nam.
Khoảnh khắc này tựa hồ có ai đó giúp cậu chống đỡ cả bầu trời đang sụp đổ, Phương Miên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng: "Hãy cứu em gái... Em ấy đã bị đánh dấu..."
Mục Tĩnh Nam ngồi xổm, mu bàn tay chạm mặt Phương Miên, phải chăng vì loài rắn là động vật máu lạnh nên tay anh lạnh quá. Thân nhiệt của Phương Miên như thiêu đốt, không khỏi muốn lại gần anh. Anh có mùi gỗ lãnh sam, nhẹ nhàng và trong vắt, tựa như chiếc móc nhỏ câu lấy linh hồn lãng đãng trôi của Phương Miên.
"Đưa Mục Tuyết Kỳ đi," Mục Tĩnh Nam làm động tác tay ra hiệu, "Dẫn tất cả những tên gây rối xuống hầm."
Nếu hiện tại đầu óc Phương Miên còn tỉnh táo thì có thể phát hiện Mục Tĩnh Nam quá bình tĩnh. Trong khi em gái anh bị cưỡng bức đánh dấu nhưng anh vẫn thản nhiên như mặt hồ không gợn sóng. Hơn nữa Mục Tĩnh Nam xuất hiện cũng vừa khéo, giống như luôn đậu xe chờ sẵn tại đây, chỉ chờ Phương Miên chạy về hướng ánh đèn, đến trước mặt Mục Tĩnh Nam.
Một binh lính bước tới, đưa Mục Tuyết Kỳ đi. Phương Miên vẫn quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh băng của Mục Tĩnh Nam. Cậu cảm giác cái đầu bị ném vào nồi hấp, hỗn loạn mơ hồ, hơi nóng tăng cao. Phương Miên nắm bàn tay lạnh lẽo của anh như níu lấy cọng rơm cứu mạng. Còn mùi hương? Hương thơm này từ đâu? Cậu giống như kẻ nghiện mơ màng tìm kiếm mùi hương thoang thoảng này.
"Nên về thôi." Mục Tĩnh Nam nói.
Lời nói mơ hồ văng vẳng khiến Phương Miên nghe không rõ, cậu chỉ biết bàn tay anh sắp rời khuôn mặt cậu, Phương Miên giận dữ tóm chặt không để anh rút về.
"Em sao vậy?" Mục Tĩnh Nam hỏi.
"Nóng quá..." Phương Miên cau mày, lẩm bẩm gì đó giống như đang phàn nàn.
Mục Tĩnh Nam nheo mắt: "Tình trạng của em không ổn lắm."
"Muốn..." Phương Miên nắm chặt bàn tay lạnh băng của Mục Tĩnh Nam, đầu óc rối bời bị vây giữa mây mù trôi hững hờ.
"Muốn cái gì?" Mục Tĩnh Nam hỏi.
Phương Miên ngửi thấy hương thơm gỗ lãnh sam, đầu gối bò về phía trước, leo lên người Mục Tĩnh Nam, áp sát gần anh. Cách một lớp quân phục màu đen, hình như cậu nghe được nhịp tim đập đều của Mục Tĩnh Nam, hương gỗ lãnh sam càng trở nên nồng hơn, sự điềm tĩnh cùng mát lành xoa dịu linh hồn đang nóng cháy của Phương Miên. Mùi hương toả từ đâu? Phương Miên tham lam hít vào, chóp mũi rung rung, kề sát bên cổ Mục Tĩnh Nam. Cần cổ trắng ngần như sứ, nếu như cắn vào chắc hẳn sẽ lưu lại dấu răng.
Tìm thấy rồi, nó ở đây!
Phương Miên hơi hé miệng, cắn lên cổ Mục Tĩnh Nam.
Mục Tĩnh Nam nheo mắt, cơn sóng vàng kim trong mắt dâng trào dữ dội, màu mắt càng đậm sắc hơn.
"Phương Miên, em biết bản thân đang làm gì không?" Giọng anh trầm xuống, ẩn chứa đầy nguy hiểm.
"Em biết..." Phương Miên ậm ừ: "Ăn anh."
Dứt lời, cậu cắn thêm cái nữa.