*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy tiếng ồn ào, Phương Miên lập tức chạy ra phòng khách. Kinh ngạc nhìn đống bề bộn ở trên bàn: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt Tiêu Trạch buồn bã: "Cậu đừng vội trách anh Viên, là do tôi nhiều chuyện đã kể Tiểu Nhuỵ quý trọng cậu khiến anh Viên giận hắt nước lên tôi."
Phương Miên: "?"
Anh Tỉnh hắt nước? Vì sao anh Tỉnh lại hắt nước? Anh Tỉnh hắt nước liên quan gì đến việc cậu và Tiêu Nhuỵ? Cậu quay sang nhìn Viên Tỉnh, anh được che bởi tấm màn đen nên cậu không thấy rõ vẻ mặt của anh, cũng không biết cảm xúc của anh như thế nào. Anh vẫn luôn như vậy, tĩnh lặng, lạnh lùng, thần bí như một tượng đá khó mà đoán được tâm tư của anh.
"Anh Tỉnh, có chuyện gì vậy?"
"Em tin chuyện tôi hắt nước anh ta?"
"Em..."
Viên Tỉnh làm sao có thể hắt nước người khác được nhưng Tiêu Trạch cũng đâu rảnh rang đến mức bịa chuyện với cậu? Phương Miên hoang mang, hai người này mới gặp nhau lần đầu mà sao phức tạp quá vậy?
Viên Tỉnh thấy cậu không trả lời, nhẹ giọng nói: "Xem ra quan hệ của hai người thực sự rất tốt."
"Không có, em đã nói là tin đâu." Phương Miên đau đầu.
Viên Tỉnh nhìn Tiêu Trạch: "Anh nói tôi hắt nước anh?"
Tiêu Trạch thở dài: "Anh không cần phải xin lỗi, không vấn đề gì cả. Anh là vợ của Phương Miên nên tôi không để bụng."
Viên Tỉnh lạnh lùng: "Được, như anh mong muốn."
Viên Tỉnh nói xong ngay lập tức cầm chậu nước ngâm chân của Phương Miên khi nãy, đổ hết lên đầu Tiêu Trạch. Tiêu Trạch trong nháy mắt thành con chuột lụt, ướt sũng từ đầu đến chân.
Phương Miên sững sờ đứng tại chỗ, nghẹn họng không nói được lời nào.
Tiêu Trạch bất ngờ, cúi đầu nhìn bản thân, đôi mắt xanh trống rỗng một lúc. Hắn chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này kể cả khi còn nhỏ. Có người dám đổ nước lên người hắn mà thủ phạm gây ra vẫn bình tĩnh lạnh lùng nói: "Thành thật xin lỗi."
Anh xin lỗi nhưng không hề có thành ý một chút nào.
"ANH..." Cơn giận của Tiêu Trạch bùng phát.
"Anh nói anh không để bụng, bây giờ định lật lọng?" Viên Tỉnh hỏi.
Lời nói của Tiêu Trạch nghẹn cứng trong cổ họng: "..."
"Còn ở lại dùng bữa nữa không?" Viên Tỉnh lại hỏi.
Anh rất ung dung, như thể người xối nước biến Tiêu Trạch thành chuột lụt không phải là anh vậy.
"..." Sắc mặt Tiêu Trạch xanh mét, xoay người bỏ đi.
Phương Miên vẫn chưa tỉnh táo lại cho đến khi Tiêu Trạch rời đi. Ôi mẹ ơi, chuyện gì vừa xảy ra? Đây nhất định là một giấc mơ! Phương Miên vỗ vỗ lên mặt ép bản thân tỉnh mộng. Nhưng dù vỗ mấy lần thì cảnh tượng ướt sũng hỗn loạn vẫn hiện lên trước mắt.
"Tiêu Nhuỵ là ai?" Viên Tỉnh đột nhiên hỏi.
"Nữ thần trong lòng em." Phương Miên nói.
"Alpha?" Sắc mặt Viên Tỉnh tối sầm.
"Không phải," Phương Miên tìm giẻ lau, "là omega. Tuy chúng em có tình cảm với nhau nhưng cô ấy không biết em là omega. Nếu biết, có lẽ cô ấy không còn thích em nữa."
Viên Tỉnh im lặng.
Lần này anh im lặng rất lâu rồi mới hỏi: "Vậy với tôi thì sao?"
"Anh?" Phương Miên hết hồn, "Anh là anh trai của em." Phải một lúc lâu sau Phương Miên mới nhận ra. "Anh Tỉnh, đừng nói anh nghĩ em là omega đồng tính luyến nha? Anh yên tâm, em không có ý định đó đâu. Em chỉ thích phụ nữ thôi."
Cách một lớp màn nên Phương Miên không biết Viên Tỉnh đang nghĩ gì. Sau khoảng một lúc Viên Tỉnh mới cởi mũ xuống, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, hơi lạnh lùng như mọi ngày nhưng Phương Miên cảm thấy hình như anh đang buồn. Chắc là do ảo giác, Phương Miên nghĩ. Cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của Viên Tỉnh, thấy vẫn vậy nên thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn các món ăn trên bàn đều bị dính nước ngâm chân, thậm chí lênh láng ra khắp bàn, chắc chắn không thể ăn được nữa.
Trong nhà còn ít rau và trứng có thể làm thêm ít món khác. Viên Tỉnh nói: "Để tôi đi nấu lại."
Phương Miên theo sau anh: "Thôi xong, chúng ta chọc giận Tiêu Trạch vậy ngày mai em đi làm được nữa không?"
"Là tôi giội nước bẩn vào anh ta, không phải em."
Phương Miên sầu não: "Nhưng chúng ta là vợ chồng. Anh chọc giận anh ta thì chẳng phải cũng là em chọc giận anh ta à?"
Nghe được hai chữ vợ chồng, Viên Tỉnh ngoảnh sang nhìn cậu, vẻ lạnh lùng trên mặt hơi dịu đi.
"Đừng sợ." Viên Tỉnh xoa xoa đầu cậu.
"Đừng xoa đầu em nữa. Em mới hai mươi đang trong giai đoạn phát triển. Anh cứ xoa hoài lỡ không cao lên được nữa thì sao." Phương Miên giận dỗi: "Vậy rốt cuộc hai anh xảy ra chuyện gì?"
"Tránh xa anh ta ra, Phương Miên." Viên Tỉnh lạnh lùng nói: "Anh ta rất nguy hiểm."
Nguy hiểm? Ông chủ có gì nguy hiểm đâu, hắn chỉ là con cáo lông xù thôi mà! Phương Miên cảm thấy khó hiểu. Từ lúc xuyên không đến bây giờ, người đối xử tốt với cậu nhất là A Li, tốt thứ hai là Tiêu Nhuỵ và thứ ba là ông chủ của cậu. Nếu không có ông chủ thì cậu và A Li chỉ còn nước đi húp gió ăn sương, nên sao ông chủ có thể là người nguy hiểm được?
"A, em biết rồi!" Trong đầu Phương Miên loé lên suy nghĩ: "Anh Tỉnh, có phải anh bị Tiêu Trạch sàm sỡ nên anh mới hắt nước anh ta đúng không?"
Viên Tỉnh: "..."
"Trông anh vừa xinh đẹp vừa hiền lành như vậy, khó trách Tiêu Trạch không kiềm chế nổi." Phương Miên nắm chặt tay, nói: "Chúng ta không cần phải nhẫn nhịn. Hắt nước là đúng! Nếu anh không muốn em làm việc tại xưởng máy móc nữa thì em cũng xin nghỉ việc! Nghỉ làm thợ sửa máy móc thì xin làm đầu bếp. Đất trời bao la sẽ luôn có nơi dành cho anh em chúng ta."
"..." Viên Tỉnh khẽ thở dài: "Không cần."
Tiêu Trạch nảy sinh địch ý, đồng thời nghi ngờ thân phận của anh. Nếu lúc này rút dây động rừng sẽ dễ phát sinh sự cố. Dù sao anh và Phương Miên không thể ở cảng Lục Châu lâu dài. Vài ngày nữa Ava tới, Phương Miên có thích ai đi chăng nữa thì cũng phải đưa Phương Miên rời khỏi đây. Anh đã từng nghe trường hợp đồng tính luyến omega, do một số omega học tại trường Omega quá lâu khiến họ nhầm lẫn giữa tình bạn với tình yêu. Không quan trọng, khi về anh tìm chuyên gia tư vấn tâm lý giỏi nhất cho Phương Miên để điều trị xu hướng tính dục lệch lạc này.
Anh quay vào phòng bếp xào rau. Phương Miên muốn thay anh vào nấu nhưng anh ngăn lại nói cậu đi nghỉ ngơi. Phương Miên chỉ có thể ra lau bàn ghế cùng với đống lộn xộn ban nãy. Lúc cậu đang dọn dẹp thì điện thoại rung lên, Phương Miên mở điện thoại thấy đó là tin nhắn của Tiêu Nhuỵ
Tiêu Nhuỵ: 【Anh trai tôi và anh Viên đã xảy ra xích mích đúng không? Anh đừng trách anh Viên, mọi chuyện đều do lỗi của anh trai tôi.】
Ôi, Tiêu Nhuỵ quả thật là một cô gái tốt bụng. Phương Miên thở dài, nhưng làm sao cậu dám kể rõ lý do là vì anh trai cô quấy rối tìиɧ ɖu͙© người khác? Cô luôn luôn ngưỡng mộ anh trai như vậy, nếu biết anh trai nhà mình là tên cầm thú thì sẽ thất vọng đến mức nào. Thôi bỏ đi, tốt hơn hết là không cho cô biết.
Phương Miên: 【Quả thực anh trai cậu đã làm sai. Nhưng đừng bận tâm quá, anh Tỉnh không để bụng mấy chuyện này đâu.】
Tiêu Nhuỵ im lặng rất lâu. Mãi không nhận được tin phản hồi, Phương Miên định dọn tiếp thì điện thoại rung lên.
Tiêu Nhuỵ: 【À, nghe anh trai tôi kể anh Viên là một omega hiền lành tài giỏi. Còn kể anh với anh Viên tình cảm rất tốt. Tôi thực sự muốn gặp anh ấy, để xem omega có thể lọt vào mắt xanh của anh chắc chắn cực kỳ xinh đẹp.】
Phương Miên: 【Đúng vậy, anh Tỉnh siêu cấp đẹp luôn.】
Đầu bên kia, Tiêu Trạch sắc mặt u ám nhìn màn hình điện thoại.
Hắn tự nhắc bản thân đừng để tâm chuyện này. Phương Miên chỉ là người tầng lớp thấp không được nhận sự giáo dục tử tế, chưa nhìn ngắm hết thế giới nên mới nhầm tưởng kẻ quý tộc lang thang là kho báu trân bảo. Tên Viên Tỉnh khiếm nhã ấy sao có thể xứng với Phương Miên? Nếu hắn và Viên Tỉnh cùng đưa lên bàn cân so sánh, chắc chắn Phương Miên sẽ chọn hắn.
Hắn tiếp tục nhập tin.
Tiêu Nhuỵ: 【À... Tôi có một câu hỏi, không biết có phải phép không?】
Phương Miên: 【Hỏi đi.】
Tiêu Nhuỵ: 【Tôi và anh Viên, ai đẹp hơn?】
Phương Miên: "..."
Câu hỏi quái quỷ gì vậy?
Khoan, cậu hiểu rồi. Là Tiêu Nhuỵ đang ghen! Tiêu Nhuỵ hết làm bánh tặng cậu, rồi lại làm cơm trưa cho cậu, giờ cô đang ghen, Tiêu Nhuỵ thực sự yêu cậu nhiều lắm. Cậu nghĩ bản thân đột nhiên mất tích nửa năm, quay về thì đã cưới vợ, Tiêu Nhuỵ không biết sự thật đau buồn đến mức nào. Có lẽ cậu nên kể sự thật với Tiêu Nhuỵ. Cậu và Viên Tỉnh chỉ là vợ chồng kết hôn giả. Dường như có vô số bong bóng màu hồng bay bay xung quanh cậu nhưng giây tiếp theo nhớ ra bản thân là omega, những bong bóng ấy lần lượt vỡ tan.
Tỉnh mộng đi, Phương Miên. Cậu và Tiêu Nhuỵ không bao giờ có thể đến được với nhau.
Phương Miên chán nản, lười biếng nhấn phản hồi.
Phương Miên: 【Anh Tỉnh là con trai, cậu là con gái, không thể so sánh được.】
Tiêu Nhuỵ: 【Vậy đổi câu hỏi một chút. Giữa anh trai tôi và anh Viên thì ai đẹp hơn?】
Phương Miên trả lời không cần suy nghĩ.
Phương Miên: 【Tất nhiên là anh Tỉnh nhà tôi rồi.】
ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ
Lượm lặt weibo Tố Tố:
"Còn ai chưa đoán ra tại sao Mục Tĩnh Nam lấy tên『Viên Tỉnh』nào?"