Thiêu Thân

Chương 23: Nói xấu

Thẩm An ngủ đến khi trời sáng, buổi sang nhiệt độ hạ xuống, cảm giác khoan khoái mát mẻ.

Khi cậu mở mắt ra, Lâm Hạc đã không còn ở trên giường nữa, cậu đang ngủ một mình ở giữa, chiếm trọn cả cái giường.

Lúc cậu đứng dậy, Lâm Hạc bước vào, trong tay cầm theo chiếc bánh bao vừa mua.

Thẩm An từ phòng tắm đi ra, ngồi ở trên ghế, trong tay bưng bát cháo, miệng vừa húp vừa hỏi Lâm Hạc: "Sau nửa đêm có điện à?"

Lâm Hạc tay trái cầm bánh bao cắn một cái, vì không được nghỉ ngơi tốt nên quầng mắt có chút đen: "Sau nửa đêm? Đến hiện tại còn chưa có điện đây."

Thẩm An thì thầm "Ồ", có vẻ hơi xấu hổ.

Đoán là Lâm Hạc đã quạt cho cậu cả đêm.

Vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ hè.

Khai giảng tiếp theo bọn họ đã là học sinh lớp 12 rồi, chỉ nghĩ đến thôi là cậu đã cảm thấy áp lực.

Điểm số của Thẩm An bây giờ đã chậm rãi tăng lên, Lâm Hạc nói rằng trước đây do cậu đã tụt hậu quá nhiều, hiện tại anh không chỉ cần học những kiến thức mới mà còn phải bù đắp những nền tảng cũ.

Giờ giải lao, Thẩm An và Cố Tần Nhiên lại chạy ra ngoài chơi, Lâm Hạc không cần đoán cũng biết đích đến hẳn là siêu thị trong khuôn viên trường.

Chỗ ngồi của bọn họ bây giờ là ở hàng thứ ba tính từ cuối lớp, đi ra bằng cửa sau sẽ thuận tiện hơn.

Lâm Hạc muốn đi ra hành lang đứng một chút, phòng học quá nóng và ngột ngạt, giống như chiếc nồi hấp lớn, mấy chiếc quạt trần trên đầu không thể thổi bay được nhiệt khí của mấy người trẻ tuổi.

Vừa nhấc người còn chưa kịp đi đến cửa sau,đã nhìn thấy một bạn nữ trong lớp đi về chỗ ngồi của mình sau đó dừng lại.

Lâm Hạc nhìn cô, điểm số của cô thuộc hạng trên trung bình trong lớp, bình thường rất ít nói, tính tình trầm lặng, trước đây ngồi trước mặt Thẩm An, trông...

Trông cũng xinh xắn, người rất trầm tính và tinh tế.

Trên tay cô ấy cầm một chiếc phong bì màu hồng có nút hình trái tim.

Lâm Hạc dừng lại chân, quay lại.

Cô gái chợt nhìn thấy hắn, hoảng sợ một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, phong thư trong tay còn chưa kịp đặt xuống.

Lâm Hạc đi tới, vẻ mặt không biểu tình nhưng mang đầy tính áp bức.

Bạn nữ đứng ở vị trí của Thẩm An, có chút xấu hổ, nhưng vẫn đứng thẳng người, mặt đỏ bừng, vừa lấy hết can đảm định nói thì Lâm Hạc đã lên tiếng trước.

"Đã sắp lớp 12 rồi, tôi cho rằng cậu như thế không lý trí."

Khuôn mặt bạn nữ trở nên trắng bệch.

Lâm Hạc tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, khóe môi mím chặt: "Hơn nữa cậu ta cũng không có gì đáng để thích, cậu ta rất phiền toái, tính tự chủ kém, thích khóc lóc, không có tinh thần trách nhiệm..."

"Thành tích không bằng cậu, còn diện mạo..." Lâm Hạc dừng lại ở đây, dường như khó khăn lắm mới nói ra được mấy chữ: "Diện mạo chỉ ở mức đẹp bình thường thôi."

"Nhưng ngoài điều ấy ra hầu như không còn ưu điểm gì." Lâm Hạc tiến lên nhận lấy lá thư màu hồng từ trong tay bạn nữ: "Lần này tôi sẽ tịch thu, lần sau tôi sẽ trực tiếp đưa cho cô chủ nhiệm."

Hắn tàn nhẫn vô tình đến cực điểm, miệng nói những điều khiến mấy bạn nữ sợ hãi.

Kết quả Thẩm An lúc này từ cửa sau đi vào, mặt đỏ bừng bừng tức giận, giọng nói run rẩy, một tay giữ cửa, đầu ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, cậu dám tin, vô cùng tổn thương, một tay chỉ vào Lâm Hạc: "Cậu thực sự nghĩ về tôi như vậy sao!?"

"Tôi vô dụng, còn phiền phức chết đi được!" Thẩm An tức giận đến mức l*иg ngực phập phồng kịch liệt, như hô hấp không thuận.

Lâm Hạc lúc đầu không biết cậu nghe được bao nhiêu, bây giờ xem ra đã nghe được hết rồi, có lẽ đã nấp sau cửa một hồi.

Lâm Hạc chưa kịp nói gì, bạn nữ đã không nhịn được nữa, nước mắt ngượng ngùng dâng đầy trong mắt, lắp bắp nói: "Lớp trưởng... thư này là gửi cho cậu." Bạn nữ nói xong liền che mặt chạy ra ngoài.

Lúc cô chạy qua còn mang theo trận gió, khiến Lâm Hạc choáng váng.

Lúc này, chuông vào học đột nhiên vang lên.

Cả buổi sáng, Thẩm An không nói với Lâm Hạc một lời, trước đây cậu thường xuyên duỗi khuỷu tay về phía Lâm Hạc, kết quả bây giờ giữa hai bàn còn cách một khoảng, cậu ngồi co rúm lại hờn dỗi.

Lâm Hạc trong lớp viết viết dừng dường, không phải hắn bị ai quấy rầy tâm trí, chủ yếu là vì tay mỏi nên không nhấc nổi bút.

Còn người kia đã ngủ một giấc ngon, rảnh rỗi còn nổi nóng.

Lâm Hạc phớt lờ cậu, coi như không có chuyện gì.

Buổi chiều sau khi tan tiết thể dục về, nam sinh trong lớp đều nóng đến đổ mồ hôi, Thẩm An cũng thở không ra hơi, so với vẻ mặt khí định thần nhàn của Lâm Hạc hoàn toàn không so sánh được, cậu hoài nghi Lâm Hạc vừa nãy mấy trăm mét là đi bộ chứ căn bản không có chạy!

Cậu giận dữ nghĩ uống hết nửa chai nước khoáng.

Vừa ngồi xuống ghế, dùng một cuốn sổ mỏng quạt, đột nhiên ống quần xắn lên ở chân bị kéo xuống.

Chính là Lâm Hạc đã gần một ngày không nói chuyện với cậu làm!

Thẩm An tựa hồ đã tìm ra điểm phát hỏa: "Cậu làm gì vậy!"

Lâm Hạc cũng không vui lắm, hắn dừng lại hai giây mới nghiêm mặt nói: "Không nhã quan."

Thẩm An tức giận chỉ vào đám nam sinh ngồi ở hàng đầu đang cùng nhau nói đùa đùa giỡn: "Không phải bọn họ đều như thế đấy sao!" Bọn họ vừa mới cùng nhau chơi bóng rổ về, người đầy mồ hôi, có người còn không chỉ xắn ống quần lên mà còn lợi dụng các bạn nữ đang làm bài kiểm tra thể lực còn chưa về, thậm chí áo sơ mi cũng được xắn lên, lộ ra cơ bụng mỏng đầy đầy mồ hôi.

Lâm Hạc lúc này bắt đầu có vẻ có chút không giảng đạo lý: "Cậu thì không được! "

Làm gì có thằng đàn ông nào có thể chịu đựng được câu này.

Thẩm An thấp giọng nói: "Ai không được! Ai không được! Dựa vào cái gì tôi không được làm?!"

Vừa nói cậu vừa như muốn trả thù xắn ống quần lên đùi.

Một cẳng chân trắng nõn thẳng tắp lộ ra, thit trên chân cậu rất cân đối, trông thon dài trắng nõn, như thể chưa từng phơi nắng, mùa hè những năm trước cậu căn bản không tham gia tiết thể dục, toàn là theo người khác ra ngoài chơi game.

Trên chân Thẩm An có hai vết đỏ nhỏ, giống như vết muỗi đốt, đặc biệt dễ thấy nơi mắt cá chân trắng nõn.

Lúc này Cố Tần Nhiên từ cửa sau đẩy vào, nhìn thấy bộ dáng của Thẩm An liền kêu lên: "Mẹ kiếp, Thẩm An, sao chân của cậu giống như chân của con gái vậy..."

Vừa dứt lời, Thẩm An liền ném một cuốn sách vào người cậu: "Cút đi!"

Cố Tần Nhiên nhanh nhẹn né tránh, lúc này các bạn nữ kiểm tra thể chất xong đã trở lại.

Lâm Hạc lần này lại kéo quần Thẩm An, nhưng Thẩm An không còn gây rối nữa.

Cậu bình tĩnh lại ngồi vào chỗ, chán nản đọc đi đọc lại cuốn sách.

Buổi tự học tối kết thúc, Lâm Hạc vẫn chờ cậu ở ngã tư.

Thẩm An cầm sách đi tới, nhưng cũng không ngồi lên.

Cậu cảm thấy không phục, cũng rất phiền não, nhưng vẫn là càng buồn hơn.

"Sao cậu lại nói xấu sau lưng tôi với người khác!"

Lâm Hạc cũng bị cậu náo cho kiệt sức, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Không thôi có phải không?"

"Tôi không thôi? Rõ ràng là cậu làm sai, cậu làm cái vẻ mặt gì thế?!" Thẩm An nhìn hắn càng tức giận.

Lâm Hạc đặt một chân lên bàn đạp: "Có ngồi xuống hay không, nếu không tôi đi đây."

Khi nói đến đây, hắn thực sự bắt đầu đạp xe đi.

Thẩm An không bỏ cuộc, ôm sách đuổi theo hắn: "Cậu phải xin lỗi tôi!"

Cậu chạy đến thở không ra hơi, vẫn quyết tâm đấu tranh với Lâm Hạc: "Nếu có chuyện gì muốn nói thì có thể trực tiếp nói với tôi."

"Sao phải...phải nói với người khác là tôi không tốt..." Cậu nói ngắt quãng, giọng điệu như sắp khóc.