Thiêu Thân

Chương 4: Giặt quần áo

Từ đó trở đi, Lâm Hạc và Thẩm An như trở thành người xa lạ, hai người học cùng lớp nhưng ngẩng mặt không thấy cúi mặt chẳng hay, Lâm Hạc mỗi lần đi ngang qua đều nhắm mắt làm ngơ, Thẩm An như thể coi thường hừ lạnh một tiếng.

Lâm Hạc trong lớp càng ngày càng kiệm lời, lâu dần, đợi đến khi tuổi tác quá nửa đám trẻ trong lớp chầm chậm tăng lên, dần dần bắt đầu nhìn thấy vết tích cuộc sống nghèo khổ trên quần áo cũ cùng hộp bút rỉ sét của Lâm Hạc.

Mọi người đều biết rằng gia đình Lâm Hạc rất nghèo lại không còn cha mẹ.

Lâm Hạc ngày càng trầm lặng, tấm lưng của đứa trẻ tám chín tuổi gầy gò mỏng manh.

Nhưng hắn vẫn có cảm giác tồn tại mạnh mẽ trong lớp như cũ, vẫn luôn là lớp trưởng, điểm số luôn thuộc loại cao nhất, thường phát biểu, diễn giảng trước mặt tất cả học sinh, trước mặt hội phụ huynh chia sẻ kinh nghiệm học tập.

Chỉ là hắn luôn độc lai độc vãng, Thẩm An không còn, cũng không còn ai có thể ở lại bên cạnh hắn, mà cũng có thể nói hắn là cự tuyệt bất cứ ai tiếp cận mình.

Hắn làm lớp trưởng cứng nhắc không quá có tình người, người như vậy dù thành tích có cao đến đâu cũng không được yêu thích, theo thời gian, nếu Lâm Hạc không có giáo viên hỏi đến, hắn ấy thậm chí có thể cả ngày không nói một tiếng.

Lâm Hạc cùng Thẩm An cho đến khi tốt nghiệp tiểu học cũng không nói chuyện một lời, đến cấp trung học, Thẩm An vào một trường trung học tư thục quý tộc, còn Lâm Hạc tiếp tục học trung học cơ sở tại một trường công lập địa phương.

Thi tuyển sinh cấp ba, Lâm Hạc đạt điểm cao nhất thành phố, đồng thời được xếp vào top 10 trong bảng xếp hạng cấp tỉnh, trực tiếp miễn học phí cấp 3. Vào cấp ba ngày đầu tiên đã có bài phát biểu tại buổi họp định hướng của trường.

Thiếu niên thân cao ngất, mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, đứng trên bục cao lộ thiên, nhàn nhã đọc bài phát biểu trong tay.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, lưng thẳng tắp, như thể hắn đã quen với loại tình huống này, trong tư thế này.

Vào thời điểm ấy, có rất ít học sinh trong chưa từng nghe nói đến hắn.

Lớp trưởng là do hiệu trưởng trực tiếp bổ nhiệm, Lâm Hạc thậm chí còn không trải qua thủ tục bỏ phiếu chính thức.

Mà Thẩm An chỉ vừa đủ để trúng tuyển vào trường trung học trọng điểm này, điểm của cậu cho đủ để có thể xếp ở lớp bình thường cũng là không tồi, nhưng cha Thẩm nhìn thấy con trai trúng tuyển vui mừng khôn xiết, luôn cảm thấy Thẩm An không thể chỉ có vậy, cũng đều là dựa vào thực lực mà vào, ông làm một người cha không đẩy giúp lúc này thì còn đợi bao giờ?

Cha Thẩm thậm chí đến chào hỏi cũng lười mà gửi thẳng Thẩm An đến lớp A. Thẩm An vốn đang hưng chí bừng bừng mà nghĩ rằng mình được xếp vào cùng lớp với đám bạn của mình mới phát hiện ra tên của mình đã được chuyển đến lớp 6.

Cái tên đầu tiên của lớp 6 trên bảng thông báo của trường là Lâm Hạc.

Thẩm An vừa nhìn thấy, đầu mày nhíu chặt, liếc xuống phía dưới mới thấy một cái tên bị ép ở góc nhỏ cuối cùng, giống y như tên của mình, cậu tại chỗ lẩm bẩm không thể tin được: "Nhầm lẫn...Đây chắc chắn là nhầm lẫn..."

Dù có ăn vạ giờ trò khóc lóc như nào, cha Thẩm vẫn một bộ ung dung bất động ngồi trên sofa lật báo giấy cũ, bộ dáng nghe mà không thấy.

Thẩm An cuối cùng cũng vẫn là phải vào lớp 6, dùng việc gấp đôi số tiền tiêu vặt của mình làm con bài mặc cả với cha Thẩm.

Thẩm An ở lớp này không còn thoải mái như trước nữa.

Tính khí thiếu gia của cậu mấy năm nay càng nuôi càng nghiêm trọng, nhưng lớp A lại không thiếu những cậu ấm cô chiêu, xuất thân vừa giàu có vừa có thành tích xuất sắc.

Đối với những học sinh vào bằng cửa sau như Thẩm An, trong thâm tâm đều có chút coi thường.

May thay Thẩm An gặp được người cũng bị nhét vào như cậu, Cố Tần Nhiên, mới khiến cậu không đến mức quá cô độc.

Nhưng phần lớn thời gian sau giờ học, Thẩm An đều chạy xuống lầu chơi với đám anh em cũ hồi cấp 2. Cậu cùng với đám học sinh lớp 6 não chỉ chứa việc học, thậm chí nghỉ giữa giờ cũng thảo luận phương trình công thức số học, hoàn toàn không cách nào hòa hợp nổi.

Lần này gia đình Thẩm An xảy ra chuyện, lâu như vậy không đến lớp, các bạn cùng lớp tưởng rằng cậu sắp bị đuổi ra ngoài. Bọn họ thậm chí còn suy đoán, nếu Thẩm An bị chuyển vào lớp phổ thông, giáo viên chủ nhiệm cũng có thể thở một hơi, phải biết rằng điểm trung bình của cả lớp lần nào cũng bị Thẩm An một tay kéo xuống.

Lâm Hạc nằm trên giường hồi lâu, lật người lại, nhìn thấy ánh trăng từ ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên người Thẩm An, cậu một đùi duỗi ra khỏi chăn, cánh tay ôm lấy chăn mỏng ngủ say.

Cậu trông như rất mệt, đôi mắt giăng đầy tơ máu.

Nếu như chẳng phải vì thế, Thẩm thiếu gia ngủ trên nền đất cứng như vậy, có lẽ phải trằn trọc không ngủ được.

Lâm Hạc nghĩ đến đây cong môi trào phúng.

Ngày hôm sau, Thẩm An bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu óc cậu ngủ đến choáng váng, hàng loạt tiếng chuông báo thức như đòi mệnh nổ tung trong đầu cậu như pháo nổ. Cậu thống khổ ngồi dậy, tóc trên đầu loạn như tổ chim, nhìn thấy trên đồng hồ báo thức của Lâm Hạc hiển thị: năm giờ rưỡi!

Cậu nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng một câu, đồ thần kinh.

Bảy rưỡi vào học, năm giờ rưỡi dậy, đi đường mất hai tiếng sao?

Lâm Hạc ngồi dậy bắt đầu mặc quần áo, sau đó đi vào phòng tắm chật hẹp nhà mình.

Hắn hoàn toàn không có dáng mẻ mắt nhắm mắt mở lúc mới tỉnh, tinh thần tỉnh táo như thể vừa nãy không phải bị đồng hồ báo thức ồn tỉnh.

Lâm Hạc tắm rửa xong xuôi, lúc đi ra thấy Thẩm An lại chui vào trong chăn ngủ vùi, chỉ lộ ra đỉnh đầu. Hắn chỉ nhàn nhàn quét mắt qua đống chăn gồ lên ấy, sau đó lấy sách ra khỏi cửa.

Buổi trưa Lâm Hạc không về nhà, hắn ở trường quẹt thẻ ăn trưa, năm đồng đủ để hắn ăn một bữa cơm.

Thẩm An ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới tỉnh, cậu kéo người ngồi dậy, chớp chớp mắt, bắt đầu tìm đồ ăn.

Cậu ngồi xổm dưới đất mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào trứng gà trong giỏ, học theo bộ dáng tối qua của Lâm Hạc bắt đầu mở bếp, mở hai lần vẫn không thấy lửa ngược lại ngửi thấy mùi gaz nồng nặc, sợ đến mức không dám mở nữa.

Cậu chỉ đành ôm lấy chăn, nhìn quanh căn phòng chật hẹp cũ nát, mím môi, vành mắt chầm chậm đỏ lên.

Kỳ thực tất cả những chuyện đã phát sinh này không phải không hề có dấu hiệu báo trước, ví dụ như ba tháng rồi cậu không gọi được cho cha mình, lúc cậu xin tiền, bình thường đều là trực tiếp chuyển khoản, gần đây đều bị "quên mất", cho dù có gửi tiền đến cũng ít hơn lúc trước rất nhiều. Lúc ấy cậu vẫn còn chê bôi ông gia nhà mình càng già càng keo.

Cho đến cuối cùng cậu nhận được tin nhắn, bảo cậu đừng về nhà, Thẩm An mới hậu tri hậu giác được có vẻ không đúng. Lúc nhận được thông tin, cậu còn đang cùng anh em của mình đánh bóng bàn, điện thoại reo trong túi cậu cũng không có thời gian đi xem.

Lúc đi ra đúng lúc gặp được xe cảnh sát rú còi chạy qua. Trời đã tối muộn, tim không biết vì sao đột nhiên đập mạnh, cậu từ chối lời mời đi uống rượu, gọi một chiếc taxi, lúc lấy điện thoại ra lại nhìn thấy tin nhắn, taxi đã vào trong con đường về nhà cậu.

Đèn cảnh sát sắc xanh đỏ giao hòa chiếu lên hàng rào sắt nhà cậu. Xe taxi dừng ở ngã rẽ, tài xế thần sắc bối rối, đánh giá sắc mặt trắng bệch của Thẩm An, hỏi: "Ở đây sao? Có cần đi vào không?"

Thẩm An nhất thời không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, ánh mắt cậu dán chặt lên cửa nhà mình, nhìn thấy người bố luôn nói với mình đang nghỉ ngơi ở bên ngoài còng lưng xuống, giống như già thêm 10 tuổi, đeo còng tay từ trong nhà đi ra.

Lúc cha Thẩm ngẩng đầu, giống như liếc mắt nhìn ra ngã rẽ, Thẩm An đột ngột ôm chặt lấy miệng, cơ thể lùi về ghế sau.

Cậu mở miệng, như thể thở không ra hơi, âm thanh run rẩy không thôi, bàn tay lạnh ngắt, giống như bị một màn trước mắt này đánh bại.

Chỉ nghĩ về thôi Thẩm An đã khống chế không nổi cuộn người xuống đất, đầu tiên là nghẹn ngào nức nở, sau đó nỗi sợ hãi khủng bố ập đến, cậu há miệng khóc lớn.

Một tuần này cậu đều lang thang bên ngoài, ban đầu còn thuê khách sạn, sau hết tiền đành chơi game ngoài quán thâu đêm, làm tê liệt bản thân mới không cần phải suy nghĩ về tương lai.

Cậu kỳ thực từ trước đến nay đều có chút oán hận cha mình, giận ông có tiền liền bắt đầu bao dưỡng tiểu tam bên ngoài, khiến mẹ giận đến mức ngã bệnh, sau đấy mẹ ly hôn, ông trực tiếp mang theo tiểu tam kém mình đến mười mấy tuổi vào cửa.

Tuy rằng sau ấy không thành công, Thẩm An cũng tốn không ít sức giàu vò cô tiểu tam kia, cuối cùng cũng khiến người ta sợ không dám vào.

Cha Thẩm trong tâm thấy có lỗi với cậu, ngồi trên sòa thở dài đến tận nửa đêm, chuyện này sau này cũng không được nhắc đến nữa, nhưng mẹ Thẩm An cũng không vì thế mà nguyện ý quay lại.

Vì tâm thế có lỗi, cha Thẩm đối với Thẩm An là muốn gì có nấy, trừ việc kiên trì trên vấn đề học tập, những chuyện khác, ông đều mắt nhắm mắt mở.

Cậu những năm nay kiêu ngạo tùy hứng đến quá phận, bây giờ rơi từ trên mây xuống, đến cái đệm cũng không có, một nhát ngã đến chia năm xẻ bảy.

Tính cậu có lúc hơi háo thắng, không muốn khóc trước mặt người khác, lúc ở quán game cố gắng ra vẻ không xảy ra chuyện gì mở miệng mắng đồng đội, giống như việc này hoàn toàn không có ảnh hưởng tới sinh hoạt của cậu.

Nhưng hiện giờ trong túi chỉ còn dư lại 10 đồng, đến nơi dừng chân cũng không có, những người nhà kia từ lúc gia đình cậu xảy ra chuyện cậu cũng từng đi tìm qua họ, kết quả điện thoại cũng không gọi được.

Nếu như hôm qua không gặp được Lâm Hạc, cậu hiện tại thậm chí có lẽ phải lưu lạc đầu đường xó chợ.

Cậu ngồi dưới đất khóc ướt hết đám chăn gối đã gấp cẩn thận, cuối cùng cùng chân cùng tay trèo lên giường của Lâm Hạc, chui vào trong chăn của hắn khóc đến ngủ quên.

Lúc Lâm Hạc về nhà sau giờ tự học đã là mười giờ, lúc hắn mở cửa nhìn thấy tấm chăn vốn dĩ đã được gấp gọ gàng nay lại bị mở tung ra. Cửa phòng tắm chầm chầm có nước chảy ra, mùi nước giặt ngập đầy trong căn phòng nhỏ.

Sắc mặt Lâm Hạc biến xấu, hắn đặt sách trong tay xuống, đi đến phòng tắm, nhìn thấy Thẩm An đang thò hai tay vào trong chậu giặt quần áo.

Thiếu gia Thẩm An có lẽ chưa từng giặt qua quần áo của mình.

Cũng không biết đổ bao nhiêu bột giặt, mặt đất toàn là bọt, cánh tay cậu đỏ hồng một mảng, trên thân mặc là quần áo lúc trước của Lâm Hạc, cậu mặc trên người có chút lớn, dù có xắn tay áo lên cũng bị ướt một mảng.

"Cậu đang làm gì thế?" Lâm Hạc không tìm được chỗ đặt chân, sàn phòng tắm toàn là bọt xà phòng, hắn cúi người nhấc gói bột giặt lên, phát hiện gần như rỗng.

Rõ ràng gói này mới được bóc cách đây có hai ngày!

Thẩm An cũng mệt đến đổ cả đầu mồ hôi, cậu chỉ là hết quần áo mặc rồi, bộ cậu mặc đến đây cũng đã mặc mấy ngày rồi, ngửi thấy mùi nên muốn giặt.

Cậu quả thực chưa giặt qua quần áo bao giờ, cũng không rõ phải đổ bao nhiêu bột giặt, cảm thấy nhiều vẫn tốt hơn ít, nhiều chút giặt càng sạch.

Kết quả giặt lâu như vậy rồi mà vẫn còn bọt.

Cậu ngẩng đầu thấy Lâm Hạc đã quay về, lại liếc đám hỗn loạn mình bày ra, không kiềm được có chút chột dạ: "Tôi...tôi giặt quần áo á..." Cậu nhìn sắc mặt Lâm Hạc, âm thanh ngày một nhỏ: "Ai bảo...ai bảo chỗ cậu đến cái máy giặt cũng không có..."