Ngày diễn ra tang lễ được sư thầy tính theo ngày hoàng đạo.
Lễ cáo biệt Đàm Nho được tổ chức rất long trọng. Các thành viên trong gia tộc, các đối tác chính trị - kinh doanh, các cổ đông và ban quản trị cấp cao của công ty, đến cả những quản lý cấp thấp cũng tới phúng viếng đến đen nghịt người, gần như lấp đầy cả hội trường.
Phùng Liễm Thần mặc tây trang màu đen, đôi giày da cũng màu đen, nhìn mọi người đến trước linh vị khom lưng theo thứ tự.
Y chọn một vị trí kín đáo, ẩn mình trong đám đông, đột nhiên bắt gặp ánh mắt của Đàm Hạo Dương.
Hai người lại rời mắt đi như không có việc gì.
Đối với nhà họ Đàm mà nói, chút bi thương cũng đã trôi theo mấy ngày liền tất bật lo cho tang lễ, ngày qua ngày, chỉ còn những cái bắt tay không ngừng, đáp tạ khách khứa, nói lời xã giao. Đàm Hạo Dương đi cùng với vài người trong gia tộc, Đàm Sĩ Chương dù là anh họ của gã nhưng chẳng thà đứng ở một bên khác.
Hai vị công tử cách nhau một Sở hà Hán giới, cùng trầm mặt, như nước với lửa trong truyền thuyết.
*Sở hà Hán giới 楚河汉界: ranh giới giữa hai nước Sở và nước Hán trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng, Trung Hoa.
So với những tấm ảnh quảng cáo hai năm trước, ngoại hình của Đàm Sĩ Chương không thay đổi nhiều, chỉ có khác ở kiểu tóc đen nhánh đã được vén lên cho phù hợp với không gian hiện tại, lộ ra hết khuôn mặt góc cạnh đẹp như tượng, trong ánh mắt pha chút hung hiểm, trông như một người không dễ chọc.
Cuối cùng lễ tang cũng kết thúc, khách khứa ra về, Phùng Liễm Thần vẫn thẳng lưng đứng đó như cũ, từng đường kim mũi chỉ trên chiếc quần tây đều sắc bén, tỉ mỉ vô cùng.
Từ phía bên cạnh có người lặng lẽ đi tới, thấp giọng mời: "Đi hút một điếu thuốc không?"
Phùng Liễm Thần cười: "Đại luật sư Triệu, đi."
Hai người ra khỏi nhà tang lễ, tìm được một góc sân trống trải không có ai, đứng yên, châm lửa.
Phùng Liễm Thần cất bật lửa vào trong túi. Người đang đứng đối diện y là Triệu Triết, cố vấn pháp lý của chủ tịch tập đoàn nhà họ Đàm.
Luật sư Triệu, người cũng sắp sửa tuyên bố di chúc của Đàm Nho, phả ra một hơi khói: "Hai ngày này có người nào tới thăm dò cậu không?"
Phùng Liễm Thần nói: "Khó tránh khỏi. Yên tâm, tôi chưa từng đánh tiếng trước với bất cứ ai."
Luật sư Triệu gật đầu.
Trận tranh giành quyền thừa kế không lớn không nhỏ này của nhà họ Đàm cũng chỉ có hai người họ đã biết được kết quả.
Tuy rằng Đàm Nho đã sớm lập di chúc viết tay qua công chứng, nhưng nội dung trong đó vẫn chưa hoàn chỉnh, duy chỉ vấn đề quan trọng nhất là quyền sở hữu cổ phần bị bỏ trống, đến cuối cùng vẫn chưa đặt bút. Điều đó cho thấy, dù có phần thiên vị một trong hai đứa cháu trai nhưng lòng ông vẫn lưỡng lự.
Kết quả, tạo hóa trêu ngươi, một lần vào ICU, thời gian chẳng hề chờ ông.
Bởi vậy ngay khi Đàm Nho tỉnh lại được một lúc mơ hồ, câu đầu tiên chính là phân phó của bản thân đối với quyền sở hữu cổ phần.
Dưới tình huống khẩn cấp, di chúc bằng lời cũng có hiệu lực pháp lý, chỉ cần tại hiện trường có ít nhất hai nhân chứng.
Luật sư Triệu trước mặt là một nhân chứng, Phùng Liễm Thần cũng là một nhân chứng.
Phùng Liễm Thần lặng lẽ nhìn về phía trước, không biết vì sao trong đầu hiện lên khuôn mặt của Đàm Sĩ Chương. Ánh mắt của hắn có một sức hút. So với Đàm Hạo Dương, Đàm Sĩ Chương sở hữu cho mình một loại khí chất của người có địa vị ưu việt, áp bức độc đoán, bất dung ngỗ nghịch hơn cả.
Nhưng mà trước khi có được quyền trượng, lời nói nào cũng là vô nghĩa.
Long tranh hổ đấu, hổ chỉ là hổ con vừa mới được mài sắc móng, còn long thì chưa kịp hoá "hắc giao".
Nào ai cao quý hơn ai đâu?
Hai người hít mây nhả khói, sắp vào hạ, nhiệt độ không khí ngày càng cao, bộ tây trang thấm một lớp chút mồ hôi mỏng.
Luật sư Triệu đột nhiên cảm khái: "Cậu cũng không tệ, xem như ngồi đúng thuyền rồi."
Phùng Liễm Thần không tỏ ý kiến, luật sư Triệu trêu chọc: "Công tòng vua, sau này một bước lên mây chắc cũng phải đến chức tương đương phó tổng giám đốc nhỉ?"
Phùng Liễm Thần cũng không đắc ý bừa bãi: "Ngài cũng đừng tâng bốc tôi, tương lai thế nào, tôi xem ra cũng còn khó nói."
Luật sư Triệu dập điếu thuốc: "Đúng vậy, không nói nhảm nữa. Chúng ta bắt xe về công ty thôi?"
Họ bắt xe buýt về trụ sở tập đoàn, những thành viên trong gia tộc được tham gia phân chia di sản cũng đã tới, trên cánh tay vắt lụa đen, lấp đầy phòng họp.
*Hắc sa 黑纱 - tạm hiểu: lụa đen; một vật do tang gia sử dụng để bày tỏ lòng tiếc thương, như áo tang trắng.
Phùng Liễm Thần đóng cửa lại, và sau đó là vở kịch lớn của ngày hôm nay.
Dưới sự chú ý nồng nhiệt của mọi người, luật sư Triệu mở túi đựng văn kiện được niêm phong và tuyên đọc trước toàn thể ——
"Tôi là Đàm Nho. Để biết thêm về các mối quan hệ thân thích và hôn nhân của tôi, vui lòng tham khảo biên bản di chúc do tôi ký đã qua công chứng và Mẫu xác nhận thông tin liên hệ của người thừa kế hợp pháp để xin công chứng di chúc. Tôi xác nhận các văn kiện trên là chính xác...
"Sau đây tài sản hợp pháp thuộc về cá nhân tôi:
"Trong ngoài nước xxx bất động sản tổng cộng xxx nơi, tương ứng...
"Tiền gửi, quỹ, trái phiếu, quỹ tín thác, vàng, tương ứng...
......
"Nhằm mục đích phòng trường hợp bất trắc và tránh tranh chấp, tôi đặc biệt lập bản di chúc này: Sau khi tôi qua đời, phần tài sản nói trên thuộc quyền sở hữu của tôi theo pháp luật, trong đó có phần tài sản mà tôi được thừa kế, để lại cho..."
"Di chúc có hiệu lực sau khi tôi qua đời."
Giọng của luật sư Triệu không lớn, thanh âm vững vàng, rõ từng câu từng chữ, tuyên đọc xong.
Không khí trong phòng họp có hơi xôn xao.
Phùng Liễm Thần đứng ở một góc, nghe được từ đầu đến cuối, nội dung trong đó y đã biết từ lâu. Đàm Nho phân chia hết tài sản trên danh nghĩa của chính mình, bao gồm cả bất động sản và động sản, đồng đều cho các thân nhân dựa theo trình tự kế thừa và thân sơ xa gần.
Chỉ có điều quan trọng nhất, về cổ phần tập đoàn của ông, vẫn chưa xuất hiện trong miệng luật sư Triệu.
Cuối cùng, Đàm Hạo Dương không nhịn được mà lên tiếng trước: "Chỉ vậy thôi?"
Trên mặt Đàm Sĩ Chương không thể hiện biểu tình gì, nhưng có lý do để tin rằng đây cũng là điều hắn quan tâm nhất.
Để đạt được mục đích bảo vệ tài sản, Đàm Nho với tư cách là chủ tịch, trên thực tế đã gián tiếp kiểm soát toàn bộ cơ cấu công ty cấp cao nhất của gia tộc, "Đầu tư Hồng Nho", và các công ty tường lửa khác.
*Công ty tường (phòng) lửa 防火墙公司: được thành lập nhằm cô lập rủi ro giữa cổ đông và công ty chính; nếu công ty chính xảy ra vấn đề thì các cổ đông cá nhân sẽ không bị ảnh hưởng.
Cụ thể, Đàm Nho sở hữu 99% cổ phần của Đầu tư Hồng Nho, chỉ có 1% cổ phần nằm trong tay các thành viên khác của nhà họ Đàm. Mà Đầu tư Hồng Nho còn là cổ đông lớn của các công ty tường lửa, nắm giữ hơn 90% cổ phần. Xa hơn nữa, thông qua cấu trúc từng lớp ảnh hưởng chéo lẫn nhau, công ty tường lửa cùng các công ty TNHH đối tác, các nhà đầu tư riêng lẻ cũng đóng vai trò là cổ đông của công ty chủ thể, trong có công ty tường lửa nắm giữ hơn 70% cổ phần, hơn 2/3, và có toàn quyền kiểm soát nhà họ Đàm.
Nói cách khác, trong tay Đàm Nho có 99% cổ phần của Đầu tư Hồng Nho, lấy nhỏ cạy lớn, đó chính là quyền trượng kiểm soát nhà họ Đàm.
"Là thế này." – Luật sư Triệu hắng giọng. Trong phòng họp lại yên tĩnh như có thể nghe tiếng kim rơi.
"Về việc nguyên chủ tịch Đàm Nho sinh thời nắm giữ cổ phần công ty TNHH Đầu tư Hồng Nho." – Luật sư Triệu nói: "Vì một nguyên nhân nào đó, trước khi lâm chung ngài ấy vẫn chưa kịp viết vào di chúc, cập nhật từ phiên bản di chúc mới nhất đã được công chứng."
"Tuy nhiên, dù bản di chúc viết tay này không đề cập đến phần di sản đó, nguyên chủ tịch Đàm Nho đột phát cơn nhồi máu não cấp tính phải nhập viện chữa trị, đây được xem là tình huống nguy cấp được quy định trong pháp luật. Khi ở bệnh viện, dưới sự chứng kiến của tôi và ngài Phùng Liễm Thần, trợ lý tổng giám đốc tập đoàn, có một khoảng thời gian tỉnh táo, ngài ấy đã tự mình bổ sung bằng miệng những phân phó về quyền sở hữu cổ phần của Đầu tư Hồng Nho."
"Dựa trên ý nguyện của nguyên chủ tịch Đàm Nho, 99% cổ phần của Đầu tư Hồng Nho không phân tách, toàn bộ do cháu nội Đàm Hạo Dương kế thừa. Với điều kiện, đối với khoản cổ phần này, Đàm Hạo Dương không được bán, không được chuyển nhượng, sau này cũng không được trở thành tài sản trong hôn nhân."
Trần ai lạc định, thắng bại đã được công bố.
Phùng Liễm Thần thấy đáy mắt Đàm Hạo Dương sáng lên, siết chặt nắm tay, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Toàn bộ ánh nhìn của các thành viên khác trong gia tộc trước tiên hướng về Đàm Hạo Dương một phen, rồi lại như có như không mà nhìn về hướng Đàm Sĩ Chương.
Hiển nhiên, Đàm Nho cũng có du͙© vọиɠ kiểm soát tối cao đối với gia nghiệp nhà họ Đàm cho một tay mình sáng lập, không muốn mạo hiểm phân quyền điều hành, hơn nữa trong lòng ông cũng hiểu rõ, hai đứa cháu nội bất hoà, so với cân bằng lẫn nhau, khả năng đấu đá đến lưỡng bại câu thương cao hơn nhiều.
Cứ đơn giản như vậy thôi, một ăn cả ngã về không.
Đàm Sĩ Chương lại dường như không thể chấp nhận được, chiếc ghế ngả ra sau phát ra âm thanh chói tai. Hắn đứng dậy, đôi mắt sắc bén.
Phùng Liễm Thần và luật sư Triệu bất đắc dĩ thầm nhìn nhau.
Về phần kết quả thì không có gì đáng lo ngại, nhưng nếu Đàm Nho không đột ngột ra đi như vậy, có lẽ đã có thể có sắp xếp tốt hơn cho Đàm Sĩ Chương, hoặc là thấp hơn chủ tịch hội đồng quản trị một bậc, hoặc là đưa đi đảm nhiệm chức CEO của công ty con, vừa là trấn an vừa là đền bù.
Nhưng trước mắt, Đàm Hạo Dương là giám đốc marketing, Đàm Sĩ Chương lại là giám đốc thiết kế —— dựa theo yêu cầu của cố chủ tịch, con cháu nhà họ Đàm một khi đã tiến vào công ty thì tuyệt nhiên không được nhảy chức mà phải bắt đầu từ đầu, rèn luyện từ cấp cơ sở, cứ ba năm một lần, hai người họ đều leo lên chức vụ hiện tại theo cách này.
Chức vụ vốn cùng cấp như cùng ngồi cùng ăn, sau này người lại trở thành chủ tịch, kẻ chỉ là giám đốc cỏn con, hoàn toàn áp chế.
Đại công tử có thể tiến thêm một bước hay không đều phải xem tâm tình của nhị công tử, cảm giác bị người khác nắm trong lòng bàn tay như vậy chắc chắn là không hề vui vẻ.
Đàm Hạo Dương kiềm chế đắc ý: "Được rồi, cảm ơn luật sư Triệu, cảm ơn tổng trợ Phùng, trong khoảng thời gian này hai người vất vả rồi."
Đàm Sĩ Chương chậm rãi mở miệng: "Đúng thật là vất vả, lễ tang hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi, không bằng hai vị về nghỉ ngơi sớm đi."
Lời nói gai góc, mang thanh thế uy hϊếp nửa thật nửa giả, nào ai dám tra cho rõ?
Luật sư Triệu duy trì trạng thái chuyên nghiệp, không dao động.
Đàm Sĩ Chương nói xong liền đi. Hắn đẩy cửa ra, mà vẫn còn lễ phép trở tay đóng cửa lại, mới nghênh ngang rời đi.
Mặt khác, người nhà họ Đàm nhìn nhau, sau đó cũng lục đυ.c rời khỏi phòng họp. Phùng Liễm Thần ở lại dọn dẹp phòng họp.
Thật ra đây là việc của bộ phận hành chính, vốn dĩ không cần y phải động tay. Chỉ là y muốn mượn cớ kéo dài thời gian để không phải ra ngoài cùng lúc với người nhà họ Đàm. Y đẩy từng chiếc ghế trở lại bàn, sau một lúc lâu, Đồng Vũ Mạn, cô gái ở ban thư ký có quan hệ tốt với y đẩy cửa tiến vào.
Cô cẩn thận hạ giọng: "Anh Phùng, chuyện kia... có phải Hạo Dương tổng không?" – nửa câu còn lại không nói ra miệng.
Phùng Liễm Thần "Ừ" một tiếng: "Sao, mấy cô nghe ai nói mà biết nhanh vậy?"
Đồng Vũ Mạn quay đầu lại kiểm tra cửa đã đóng kín chưa: "Nào còn cần nghe ai nói, vừa nãy em bắt gặp Sĩ Chương tổng ngoài hành lang, vẻ mặt tức giận tới vậy, không đoán ra mới lạ. Nói thật, tụi em tò mò muốn chết, trong di chúc rốt cuộc ra sao vậy?"
Phùng Liễm Thần khéo léo giải thích một phen, nói cho cô biết những tin tức cần thông báo cho mọi người.
Đồng Vũ Mạn bừng tỉnh. Nhưng cô lại lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: "Nếu nói như vậy, vậy thì anh phải cẩn thận."
Phùng Liễm Thần thật ra luôn hiểu, dẫu có nghiêm ngặt đề phòng cũng không thể ngăn được nửa câu bàn tán của nhân viên, huống chi có khi chính y cũng tham gia.
Ví dụ như hiện tại, y nhướng mi: "Là thế nào? Liên quan gì tới tôi?"
Đồng Vũ Mạn nói: "Chúng ta lén nói một chút thôi —— Sĩ Chương tổng kia, nghe nói có hơi lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, là thật hay giả không biết, nhưng theo góc nhìn của em, ít nhất thì tính cách của anh ấy đúng là u ám thật. Đặc biệt là ánh mắt khi nhìn người khác đó đó, như là muốn nói một khi mà kẻ có thù oán rơi vào anh ấy thì coi như da sắp bị róc một lớp. Anh với Hạo Dương tổng luôn là người cùng thuyền, nếu như Sĩ Chương tổng không thể bật lại, không biết có khi nào sẽ bắt cóc anh về phe mình không nữa. Lỡ như anh ấy cho anh đeo giày chật thì sao?
Phùng Liễm Thần nói: "Công ty không phải xã hội đen, không khoa trương như vậy đâu."
Cô tấm tắc: "Người ta là người trời, chúng ta chỉ là tép riu thôi. Nếu thật sự muốn tính toán với chúng ta thì còn dễ hơn cả xã hội đen."
Hai người vừa tắt đèn vừa trò chuyện bước ra khỏi phòng họp. Sắc trời đã tối, màn đêm bao phủ, thời đại của Đàm Nho đã hạ màn kết thúc.
- ----
Ghi chú của tác giả 1: Bản di chúc chiếu theo mẫu do Văn phòng công chứng Thâm Quyến cung cấp.
Ghi chú của tác giả 2: Cơ cấu quyền lực của tập đoàn nhà họ Đàm tham khảo cơ cấu công ty gia đình phổ biến trên mạng, đương nhiên chỉ là một mô hình đơn giản, tác giả không phải dân chuyên, cũng chưa từng thấy chuyện lớn như vậy trong đời, viết bừa cả thôi mong mọi người thứ lỗi! Chỉ cần nhớ kỹ điểm này: Tập đoàn nhà họ Đàm phân ra nhiều tầng quản trị, Đàm Nho dựa trên việc nắm 99% cổ phần của tầng cao nhất là Đầu tư Hồng Nho mà kiểm soát toàn bộ gia nghiệp nhà họ Đàm; ai cầm được là thắng, ai không cầm được thì thua.
- ---
Lần cuối cập nhật: 18/02/2024.