Liệu Em Có Tồn Tại, Trên Thế Gian Này

Chương 10: Tán Gái Không Đợi Tuổi

Cô ấy lại bật cười lần nữa trước hành động ngốc nghếch của tôi.

"Ngươi ngốc à? Ngươi sẽ chết đó?"

Tôi vẫn cố giữ cái cổ trước mặt cô ấy dù bản thân rất mỏi vì cố phải rướn người ra, nhưng vẫn vui vẻ nói.

"Ưʍ.. chết có gì đáng sợ đâu. Mà nếu có phải chết vì Mari thì cũng rất đáng."

Cô ấy dùng cặp mắt khó hiểu nhìn tôi, rồi đưa tay đẩy đầu tôi lại ngay vị trí.

"Vì sao lại đáng?"

Tôi mỉm cười rạng rỡ mà nói với thái độ chắc chắn.

"Vì Mari là vợ mình mà.. Hi hi."

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi mà hỏi.

"Khi nào?"

Tôi ngưng cười, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ngầu của cô ấy, nuốt nước bọt, như là đang chuẩn bị tinh thần trước khi tỏ tình.

"Ưʍ.. Một ngày nào đó thôi.."

Cô ấy thở dài nhìn tôi, không nói gì, tôi thì lại tiếp tục lên tiếng.

"Ưm, Mari này!"

Cô ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi chờ đợi.

"Hở?"

Tôi mím môi thật chặt, rồi dùng hết sức lực nói thật to.

"Ju rất thích Mari!"

Cô ấy không đáp lời tôi mà chỉ ngại ngùng xoay mặt đi hướng khác.

Bầu không khí lại lần nữa chìm vào im lặng..

Tôi từ từ đứng dậy, đi tới chiếc l*иg rồi bắt con thỏ ra, mà mang tới đưa cho cô ấy nói.

"Mari uống nhanh đi, kẻo xỉu vì đói đó. Hi.."

Cô ấy cũng không từ chối, mà liền nắm lấy con thỏ trong tay tôi, rồi đưa lại gần miệng mà cắn lấy một phát.

Con thỏ cũng dần lịm đi..

Cô ấy nhăn mặt nhìn con thỏ có vẻ đang thương tiếc cho nó, một phần thì lại khó chịu vì mùi vị tanh nồng ở trong miệng.

Tôi như có thể nhìn ra được cô ấy chưa quen lắm với việc này, mà nhanh lấy kẹo ra đưa cho cô ấy.

"Kẹo nè.. Mari ngậm đi, nó giúp đỡ vị tanh trong miệng của Mari đó."

Cô ấy khẽ gật đầu nhận lấy, lột vỏ kẹo ra rồi nhanh bỏ vào miệng. Vỏ kẹo đó cũng được cô ấy cẩn thận bỏ vào túi. "

" Ưm, cám ơn.. "

Tôi thấy cô ấy ngậm kẹo xong thì nở một nụ cười thật gian tà.

" Hehe.. "

Cô ấy khó hiểu nhìn tôi hỏi.

" Cười gì đó? "

Tôi vừa cười vừa nói.

" Mari đã nhận kẹo rồi đó nha. Vậy xem như là đã đồng ý làm vợ của Ju rồi, kaka.. "

Cô ấy như bị lừa, ánh mắt tức giận mà liếc nhìn tôi, với gương mặt đỏ ửng.

" Vợ? "

Tôi vẫn ôm bụng cười tiếp.

" Kaka.. "

Cô ấy hất mặt nắm lấy tay tôi rồi xoè bàn tay tôi ra mà định nhổ ra viên kẹo sắp tan gần hết.

" Hức! Ai thèm, trả nè.. "

Tôi lấy ngón tay nhỏ xíu đặt lên môi cô ấy, như là để cô ấy không thể nhổ kẹo ra rồi cười nói.

" Không được nhổ ra, phí lắm.. "

Cô ấy nhăn mặt, vội nhanh dùng răng nhai thật nhanh viên kẹo trong miệng mà nói.

" Vậy làm sao? Ta không muốn làm vợ của ngươi. "

Tôi ngừng cười, đanh mặt lại, từ từ nói rồi đưa mặt tiến lại gần sát cô ấy.

" Vậy à? "

Tôi kề môi tới sát môi cô ấy, rồi đưa lưỡi liếʍ thật nhẹ đôi môi ngọt lịm kia cùng với những giọt máu như còn đọng trên môi cô ấy khi nãy mà khẽ giọng.

" Rồi đấy! Xem như Ju đã lấy lại cái kẹo vừa rồi đi. Giờ thì Mari có thể yên tâm.. Ju không muốn ép Mari thích mình nữa đâu. "

Nói xong tôi mới tiến lại ngồi kế bên cô ấy, và cũng dựa lưng vào quan tài mà nhắm nghiền đôi mắt lại như che đi chút buồn bã trong đôi mắt của chính mình.

Tôi không ngờ rằng, người ngồi kế tôi nãy giờ mặt đã đỏ chót, mà nhịp tim của người ấy cũng đã bắt đầu xao động vì những hành động của tôi.

Được một lúc cô ấy thấy tôi không nói gì nên cố bắt chuyện.

" Ju đi lạc à? "

Tôi vẫn nhắm nghiền mắt mà lắc lắc cái đầu đáp.

" Không có, chỉ là Ju đang đi tìm công chúa mà thôi. "

Cô ấy thờ ơ hỏi thêm.

" Ưʍ. Vậy Ju tìm ra chưa? "

Tôi vẫn đáp mà không mở mắt ra nhìn.

" Rồi! "

Cô ấy lại tò mò xoay mặt nhìn tôi hỏi.

" Đâu? "

Tôi mở mắt ra, và cũng xoay mặt lại người bên cạnh mà nhìn chăm chăm.

" Đây! "

Cô ấy nghe vậy không khỏi ngại ngùng mà nhanh xoay mặt lại hướng ra ngoài cửa.

Tôi cũng dần xoay đầu lại nhìn theo rồi cười mà hỏi.

" Hì hì.. Mari sống một mình ở đây sao? "

Mari chỉ gật đầu, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự cô đơn ở trong lòng của cô ấy.

" Ưʍ.. "

Tôi lại nhanh mà hỏi tiếp.

" Vậy Ju có thể tới đây chơi với Mari nữa không? "

Cô ấy khẽ gật đầu.

" Ưʍ.. "

Tôi bất chợt run người vì cái lạnh, do nơi này trống trải đến nỗi mà gió có thể thổi vào từng cơn làm lạnh cả sống lưng, bình thường tôi cũng ghét cái lạnh, rõ là tôi không thể giỏi chịu lạnh cho lắm.

Mari dường như cảm nhận được toàn thân tôi đang run rẩy, nhẹ giọng hỏi.

" Ju lạnh à? "

Cái lạnh khiến tôi không tự chủ được, ôm lấy cánh tay của mình, khẽ gật đầu xác nhận với Mari.

Cô ấy đứng lên, chỉ tay vào cỗ quan tài.

" Ju vào đó nằm đi, sẽ ấm hơn đó. "

Tôi nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài trước mặt, sau đó mới bước vào, không quên đưa tay nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt mang theo vẻ trìu mến dịu dàng, mỉm cười nói.

" Mari vào nằm cùng với Ju nhé? "

Cô ấy lắc đầu.

" Thân nhiệt ma cà rồng vốn lạnh lắm, Mari vào chỉ khiến Ju lạnh thêm thôi. "

Tôi vẫn giữ chặt lấy tay Mari, không để cho cô ấy có cơ hội từ chối.

" Vào lẹ đi, hay là muốn Ju bế Mari vào?"