Lá Thư Gửi Cho Một Ai Đó!
Gửi Em..
Cô gái tôi yêu..
Câu truyện này được viết dựa vào giấc mơ của chính mình, nó không được xem là ám ảnh.. Nó lại là những giấc mơ đẹp nhất mà khiến tôi mãi không thể quên..
Cũng 9 năm hơn rồi nàng nhỉ? Tôi vẫn không ngừng nghĩ về nàng, cô gái trong những giấc mơ của tôi ơi..
Sau khi hoàn tác phẩm, tôi đã nghĩ nhiều về cái tên để đặt cho nó.
"Nghiệt duyên! Ta bất chấp.."
"Yêu nàng, đúng hay sai?"
"Em có là ma tôi vẫn yêu.."
"Tôi yêu một linh hồn.."
"Cô vợ ma cà rồng của tôi.."
"Ta hóa ác ma là vì nàng.."
"Si tình với hồn ma.."
"Nghiệt duyên! Vẫn yêu nàng.. hỡi linh hồn kia.."
Suy cho cùng tôi vẫn không thể tìm ra cái tên khiến tôi mãn nguyện nhất, vì mỗi lần nghĩ tới nàng, tôi cứ cảm giác có gì lạ thường, khiến tôi khó mà chọn lựa ra một cái tên hay cho câu truyện của chúng ta.
Nhưng mà có một câu hỏi mà mỗi sáng thức dậy tôi đều tự hỏi lòng mình.
"Liệu em có tồn tại trên thế gian này?"
Cuối cùng, câu hỏi nghi vấn này sẽ là tiêu đề cho tất cả..
Và suy cho cùng thì..
Đúng Hay Sai?
Ta Không Cần Biết..
Nguyện Yêu Nàng Trọn Kiếp Mà Thôi!
Hẹn nàng ở một nơi khác, chúng ta sẽ lại bên nhau..
Hẹn nàng ở trong giấc mơ, tôi vẫn muốn đêm nào cũng thế..
Hẹn nàng cho kiếp sau lẫn vạn kiếp khác, tôi vẫn đợi nàng..
Đợi mãi không thôi..
"Mari! Em có đó không?"
* * *
Xen giữa các tòa nhà chọc trời, trung tâm thành phố sầm uất, tấp nập người ra kẻ vào, đủ loại kiểu dáng quần áo, cùng muôn vàn màu sắc khác nhau.
Tại góc phố vắng lặng, trên một tòa nhà chọc trời, bóng người toàn thân phủ lớp quần áo màu đen có viền đỏ, đứng sừng sững nơi đó, vạt áo tung bay phấp phới, theo làn gió tựa như hái trăng, gương mặt tĩnh lặng, thu toàn bộ không gian đang chìm vào bóng tối phía dưới vào trong mắt.
Màn đêm đen kịt, tương phản với ánh sáng vàng nhạt hắt xuống mặt đường. Cơn gió đêm mang đến cảm giác lành lạnh, quét qua những vật thể trên mặt đất, tạo nên những âm thanh sột soạt, như tiếng bước chân thậm thạp, vấp váp của con người.
Con đường tăm tối, không khí xung quanh bỗng xuất hiện một cảm giác ngột ngạt vô hình và lạnh tóc gáy, khiến người ta khó mà hướng về phía trước, thậm chí muốn xoay người chạy, giống như đang đi vào địa đạo tử thần, cả tiếng chó sủa cũng im bặt lại như đang sợ hãi một thứ gì đó.
Tại con hẻm nhỏ, đèn đường không thể hắt vào, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc trên cao đẩy lùi đi một phần bóng tối. Ánh trăng như nước trút xuống, phản chiếu ra bóng mờ của hai con người, người đàn ông mang một đôi mắt đỏ ngầu, miệng dí sát vào chiếc cổ của người phụ nữ ngửi ngửi một hồi, khuôn mặt hiện lên vẻ hài lòng. Toàn thân người phụ nữ run rẩy, gương mặt ánh lên sợ hãi tột độ, miệng mấp máy muốn nói gì đó, nhưng sự hoảng loạn đã xâm chiếm tâm trí khiến cô không thể cất thành lời.
Tôi cảm nhận được chính xác hơi thở của ma cà rồng đang ở gần đây. Thân thể tôi uyển chuyển nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác. Cuối cùng, tôi đáp đất bằng một cú lộn vòng nhẹ nhàng.
Những câu chuyện cổ tích, huyền huyễn đã tiêm nhiễm vào nhận thức của con người một niềm tin bất diệt, ma cà rồng chỉ là một sinh vật hư cấu, được truyền tụng từ lâu trong ký ức dân gian. Nhưng họ không thể ngờ, thế giới này, thật sự tồn tại ma cà rồng.
Tôi - Ju, một thợ săn ma cà rồng thuộc tổ chức có tên gọi là Z, hay còn được gọi với cái tên đầy đủ, Zero. Một tổ chức chuyên đào tạo ra những thợ săn giỏi và đầy bản lĩnh để săn lùng ma cà rồng, bảo vệ tính mạng con người trước sự xuất hiện của loài sinh vật nguy hiểm.
Những người trong tổ chức Z sẽ tìm kiếm những đứa trẻ có thiên phú trở thành một thợ săn. Theo dõi và quan sát chúng trong một khoảng thời gian, họ sẽ đưa ra quyết định. Nếu họ thấy ưng, lũ trẻ sẽ được đưa vào trại huấn luyện một cách khắc nghiệt, tham gia các thử thách sinh tồn có thể lấy mạng chúng bất cứ lúc nào. Khi đến độ tuổi nhất định, chúng sẽ được ngừng huấn luyện, từ lúc này, khâu chọn lọc bắt đầu diễn ra. Bọn trẻ đó bắt buộc phải đấu với nhau để tranh giành chiếc vé ở lại tổ chức Z.
Trong tổ chức cũng chia thành hai nhóm, một nhóm là thợ săn chuyên đi gϊếŧ ma cà rồng, theo từng cấp bậc có A, B, C, D, lần lượt là Z-A, Z-B, Z-C, Z-D. Mỗi cấp bậc sẽ có những chỉ tiêu riêng, nếu đạt được, cấp bậc của bản thân sẽ tự động nâng lên.
Nhóm còn lại được gọi chung là Z0, họ chỉ làm việc trên máy móc, dò tìm các vị trí có sự xuất hiện của ma cà rồng, rồi phân công các thợ săn theo cấp bậc thực hiện nhiệm vụ được giao.
Tại sao thợ săn cũng phải phân bậc mà làm nhiệm vụ? Vì ma cà rồng cũng có hai loại.
Loại 1, loài thuần chủng. Chúng thừa hưởng sức mạnh uy vũ và tối cao, được truyền lại bởi tổ tiên gốc của chúng từ xa xưa. Không thể gϊếŧ chúng một cách dễ dàng, dù có chặt ra thành từng khúc, chúng vẫn có thể từ từ tự hồi phục lại một cơ thể lành lặn như nguyên trạng.
Để đối phó với loài này, tổ chức chúng tôi đã nghiên cứu ra một loại vũ khí đặt biệt, có hình dáng như một cọc gỗ, phủ bên ngoài bằng một lớp bạc tinh chất.
Dù là một vũ khí được chế tạo tinh xảo, nhưng nó sẽ chỉ đem lại kết quả tốt khi đâm trúng vào tim của những con ma cà rồng. Nếu đâm sai, chúng vẫn sẽ sống, công sức bỏ ra sẽ trở nên vô ích.
Loại thứ hai, thây ma, những kẻ được điều khiển bởi ma cà rồng. Bọn chúng vốn dĩ là con người, nhưng ma cà rồng đã tác động vào khiến những con người đó bị biến đổi.
Đối với thây ma, chúng có thể chết chỉ trong một nhát chém.
Vì thế, loại 1 chỉ có các thợ săn Z-A được phân công đi gϊếŧ. Loại 2, thì hầu như các cấp đều có thể gϊếŧ được.
Tôi cũng là một trong số những đứa nhỏ được tổ chức lựa chọn.
Từ lúc 8 tuổi, tôi đã sống ở đó và trải qua khổ luyện cùng cực, tham gia cuộc đấu khốc liệt, đánh bại nhiều đối thủ, trở thành thành viên chính thức của tổ chức Z.
Theo tháng năm, tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn, cấp bậc cũng được thăng hạng.
Cho đến khi 18 tuổi, tôi đã trở thành một thợ săn hạng A, thứ hạng cao nhất trong tổ chức, nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người.
Cũng từ lúc đó, tôi bắt đầu dọn ra ngoài sống. Tuy vậy, mỗi ngày tôi vẫn đến tổ chức làm việc, cũng như hằng đêm phải đi săn lùng các mục tiêu được phát hiện.
Tôi đứng trên cao thưởng thức cảnh đêm của thành phố, tinh thần phẳng lặng như mặt gương. Dưới hàng mi phủ đầy sương giá, mi mắt khẽ buông, đôi mắt nhắm lại, chìm sâu vào mộng thiền.
Trong phút chốc, giác quan của tôi trở nên nhạy bén, cảm nhận được sự hiện diện của chúng, ngay lập tức, tôi mở mắt ra.
"Là bọn chúng!"