Tông Chính Càn ngồi bên mép giường, lo lắng nhìn sắc mặt Tô Nhạc Nhạc đã trắng bệt.
Tấn Xuân Vinh đứng ở một bên, vô cùng đau lòng.
“Vương gia, hiện tại tình huống đối với chúng ta rất bất lợi, chúng ta cần phải chuẩn bị sớm.” Nếu mà hắn biết trước được Nhạc Nhạc tiến cung một chuyến sẽ bị trọng thương, thì đã không cho nhạc nhạc đi rồi.
Lúc trước bọn họ cũng là muốn cho bệ hạ bỏ một chút ngăn cách, để nhạc nhạc lấy lòng bệ hạ trước, sau đó lại tuôn ra y là đệ đệ của Tô Lạc Thanh, như vậy bệ hạ sẽ hướng về phía của Nhạc Nhạc xử trí Tô Lạc Thanh.
Một là giúp nhạc nhạc báo thù, hai là hoàn toàn đắc tội phủ Thừa tướng, đến lúc đó Tô Chí Hợp cho dù là còn trung thành, thì vẫn sẽ tức giận.
Có thể nói là một hòn đá trúng mấy con chim.
Ai ngờ, kết quả so với bọn họ đoán trước không hề giống nhau.
Tông Chính Càn sao mà không biết, giờ phút này sợ là các phủ đều đang thảo luận chuyện phát sinh lúc trước.
Những người vốn dĩ đã có chút động tĩnh, sợ là đã co đầu rút cổ lại hết rồi.
Đáng chết.
Tô Lạc Thanh Tô Chí hợp quả nhiên là khắc tinh của hắn.
“A Vinh ngươi nói xem, chúng ta hiện tại nên như thế nào.”
Hắn hiện tại đang bị cấm túc, không thích hợp để làm ra mấy việc quá lớn, nhưng nếu thật sự chờ đến ba tháng sau mà nói, đối với hắn quá bất lợi.
Ba tháng sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện, hắn không thể đánh cuộc.
Tấn Xuân Vinh hơi hơi cúi đầu, thanh âm tàn nhẫn: “Vương gia, chuyện tới nước này, chúng ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.”
“Ngươi nói tạo phản?” Tông Chính Càn mày nhăn lại, đây là cách cuối, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm cách này.
“Cũng không phải.” Tấn Xuân Vinh lắc đầu, lại gần bên tai Tông Chính Càn, nhỏ giọng thì thầm.
Tông Chính Càn mặt mày bắt đầu thư hoãn, chờ đến khi nghe xong, cười.
Vỗ vỗ bả vai Tấn Xuân Vinh, tràn đầy tán thưởng: “Không hổ là A Vinh, phương pháp này rất tốt, cứ như vậy mà làm.”
Lần này, hắn cũng không tin, Tô Lạc Thanh còn có thể duỗi tay vào trong cung.
Lạc Thanh chà chà cái mũi, sao mà luôn cảm thấy hơi ngứa ngứa a.
“Như vậy là được rồi sao.” Một đạo thanh âm thở hổn hển đánh gãy suy nghĩ sâu xa của cậu, nhìn lại.
Kéo tay áo vạt áo bị kẹp ở bên hông, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, đứng vô cùng chật vật Mẫn Ngọc Cẩm, đang cầm cái xẻng hỏi cậu.
Lạc Thanh ho nhẹ một tiếng, tiến lên nhìn nhìn, gật đầu: “Được rồi, hiện tại chúng ta đã có thể đem nó đắp lên mặt đất và trên tường, chờ khô lại.”
Mẫn Ngọc Cẩm nghe vậy tức khắc cả người nhảy dựng lên, hoảng sợ lùi ra sau: “Sẽ không phải vẫn là ta đi.”
“Đương nhiên.” Tông Chính Uyên ném qua một ánh mắt sâu kín, ngữ khí lạnh lẽo: “Nhanh lên, mặt trời đều phải lặng xuống núi.”
Mẫn Ngọc Cẩm cả người đều cảm thấy không ổn.
Cậu ấy biết hoàng đế biểu ca bất công, nhưng mà cái này cũng quá bất công đi.
Lạc Thanh có chút không đành lòng, “Hay là, để cho cậu ấy nghỉ ngơi đi, ta làm cho.”
“Không cần, thân là con cháu hoàng gia, không có yếu đuối như vậy.” Tông Chính Uyên trực tiếp từ chối, còn giữ chặt Lạc Thanh lại, dường như sợ cậu sẽ làm thật.
Mẫn Ngọc Cẩm: “...”
Lời này là đang nói ngược đi, rõ ràng là con cháu hoàng gia mới yếu đuối nhất chứ!
Nhìn về phía Tô Lạc Thanh.
Tô Lạc Thanh vẻ mặt thương mà không giúp gì được buông tay, “Không phải ta không muốn giúp ngươi, là biểu ca của ngươi muốn rèn luyện ngươi nha, chỉ có thể vất vả cho ngươi, người tài giỏi thường nhiều việc, ngươi cố lên ha.”
Mẫn Ngọc Cẩm: “...”
Đi con mẹ nó rèn luyện, còn có thể vất vả nhiều, cái này không nên là Lạc Thanh làm sao người tài giỏi thường nhiều việc mà?
Tức giận quá nha.
Nhưng mà đối diện với đôi mắt đen không gợn sóng kia của biểu ca, thôi không giận nữa.
Ngồi xổm xuống, nhăn mặt, cắn răng giống như tráng sĩ, nâng lên một đống xi măng, đem qua bức tường đã được xây tốt từ trước cao bằng nữa người bên cạnh.
“Phải ép phẳng nha.” Lạc Thanh đúng lúc mở miệng, làm Mẫn Ngọc Cẩm đang chuẩn bị quay về, yên lặng giơ tay tiếp tục làm, đem một đống kia làm cho dẹp lại, nhân sinh không còn gì để lưu luyến.
Quá khó khăn.
Làm một cái hoàng thân quốc thích thật là quá khó khăn.
Đặc biệt là, bên cạnh còn có một người thân phận không bằng mình, lại có thể vui vẻ thoải mái ở bên cạnh xem mình làm việc.
Càng khó.
Tông Chính Uyên đối với động tác chậm rì rì của Mẫn Ngọc Cẩm rất là bất mãn, ngưng mi thúc giục: “Động tác mềm như bông, sao lại một chút lực cũng không có.”
Mẫn Ngọc Cẩm: “...”
Ta nhịn.
Sau này cậu sẽ kkhông hiếu kỳ nữa, cho dù đánh chết cậu cũng không tới.
Tông Chính Uyên không thèm quản biểu đệ đang lắc đầu, đối với đồ vật dung mạo bình thường này, lòng mang nghi hoặc: “Như vậy thôi sao? Thật sự có thể?”
Lạc Thanh gật đầu: “Xi măng chế tạo đơn giản sử dụng cũng đơn giản, đợi nó khô lại, là bệ hạ có thể nhìn thấy được hiệu quả.”
Lần này chỉ là làm một chút triển lãm nhỏ, cũng không cần chờ đến khi khô lại thí nghiệm độ cứng.
Khô lại rất nhanh, bởi vì độ ấm cao, Mẫn Ngọc Cẩm còn chưa kịp đem mặt tường làm hoàng chỉnh lại, chỗ đầu tiên làm, đã bắt đầu phát sinh biến hóa.
Tông Chính Càn nhìn vô cùng mới lạ.
Mẫn Ngọc Cẩm cũng mở to hai mắt nhìn.
Nhịn không được duỗi tay chọc chọc, cứng cứng, thế mà ở trên không hề có một đấu vết lưu lại.
Nếu đây không phải là cậu ấy tự mình làm, biết thật ra là được làm từ bùn đất rất mềm, cậu ấy đều phải hoài nghi thứ này cùng với đồ vật mà cậu làm là hai thứ.
Quá thần kỳ.
“Hiện tại độ cứng của nó còn rất thấp, dùng sức vẫn sẽ bị phá hư, chờ thêm nửa tháng nữa sẽ khô lại hết, cho dù đao chém cũng không hư, đấm đánh cũng không nứt, độ cứng vô cùng cao.”
Lạc Thanh giải thích cho hai người.
“Thật sự?” Mẫn Ngọc Cẩm rất không dám tin.
Tông Chính Uyên cũng ngàn tư trăm chuyển, nếu là có thể đạt tới hiệu quả kia, đem thứ này đưa tới biên cảnh, chẳng phải là có thể xây dựng một tường thành vĩnh viễn không bị sụp hay sao?
Đến lúc đó, sẽ không cần phải sợ hãi bị địch nhân tấn công phá hủy thành, cũng có thể giảm bớt chiến sĩ biên cảnh cao độ tuần tra.
Thích hợp cho bọn họ bảo tồn thể lực, dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón địch nhân.
Nghĩ vậy, Tông Chính Uyên lòng ngực tràn đầy lửa nóng.
Nhìn chăm chú đống bùn đất hôi hôi kia cũng không hề ghét bỏ.
“Việc này rất trọng đại, Mẫn Ngọc Cẩm đệ toàn quyền phụ trách, trẫm sẽ phái người tới hiệp trợ.”
Mẫn Ngọc Cẩm lập tức vỗ ngực kích động bảo đảm: “Hoàng đế biểu ca huynh yên tâm, ta nhất định làm tốt.”
Hoàn toàn quên mất suy nghĩ không bao giờ tới đây nữa của chính mình lúc trước.
Chờ đến khi hai người đi hết, chỉ còn lại một mình cậu, Mẫn Ngọc Cẩm mới bỏ thêm nguyên liệu, nhíu mày.
Cái này hình như, có cái gì đó không đúng a.
Không nên để cho Tô Lạc Thanh phụ trách sao?
Là do cậu ta làm ra mà a.
Chẳng lẽ hoàng đế biểu ca ghét bỏ cái này quá vất vả, không muốn để cho Lạc Thanh làm?
Không không không, biểu ca nói việc này rất quan trọng, đây là biểu ca tin tưởng mình, cho nên mới đem chuyện quan trọng như vậy giao cho mình.
Quả nhiên trong lòng biểu ca vẫn có mình.
Đang tràn đầy chí khí hào hùng tràn đầy tin tưởng chuẩn bị tiếp tục trát tường, liền nghe hoàng đế biểu ca và Tô Lạc Thanh đã đi ra ngoài phòng nhỏ nói chuyện.
“Ngươi đừng hiểu lầm, việc này không thích hợp với ngươi, quá mệt mỏi, Mẫn Ngọc Cẩm một ngày ăn không ngồi rồi, vừa lúc cho tên nhóc đó tìm chút việc làm.”
!!!
Có ý gì?
Tô Lạc Thanh không thích hợp, vậy mình thì thích hợp?
Liền tính mình ăn không ngồi rồi, thì tại sao phải làm việc vừa mệt vừa dơ này?
Tức giận nha.
Lạc Thanh cười khẽ, “Bệ hạ yên tâm, ta không hiểu lầm, đúng rồi, nghe phụ thân nói, bệ hạ thường xuyên vì quốc gia mà nhọc lòng khó có thể đi vào giấc ngủ, ta cố ý mua chút huân hương ở chỗ thương nhân tới từ các nơi xa, nghe nói có hiệu quả, ngài hồi cung dùng thử xem.”
Móc ra từ hệ thống cái huân hương trợ giúp dưỡng sinh, đưa cho người bên cạnh.
Tông Chính Uyên bước chân ngừng lại, nhìn chăm chú huân hương trước mắt, tâm tình phức tạp.
Cậu ấy, biết mình nghỉ ngơi không tốt, còn cố ý vì mình tìm kiếm phương pháp trị liệu?
Ngước mắt nhìn lên.
Đôi con ngươi đen nhánh thanh thấu như lưu li, ẩn chứa sự lo lắng dành cho hắn, giống như từ phía chân trời dâng lên rặng mây đỏ, xuyên qua hắc ám thẳng tắp chiếu xạ chiếu vào, nhiệt liệt lại ôn hòa, Tông Chính Uyên cảm giác tim có chút tê dại.
Thanh âm mất tiếng: “Có tâm.”
Thật cẩn thận tiếp nhận, giống như là đối đãi với lễ vật trân quý.
“Ám một, từ nay về sau, đi theo Lạc Thanh, bảo hộ cậu ấy, mệnh lệnh của cậu ấy như mệnh lệnh của trẫm.”
Lời nói Tông Chính Uyên rơi xuống, một nam tử mặc trang phục màu đen kính mích, mang theo mặt nạ màu bạc xuất hiện trước mặt hai người, quỳ một gối xuống đất.
“Tuân lệnh chủ tử.”
Mẫn Ngọc Cẩm trừng lớn đôi mắt, thủ tịch của ám long vệ, hoàng đế biểu ca vậy mà lại đưa cho Tô Lạc Thanh?
Chỉ vì đối phương tặng cho huân hương?
Mẹ nó, Tô Lạc Thanh cũng quá biết lấy lòng hoàng đế biểu ca đi.
Sao mình lại không nghĩ tới chứ.
Tức khắc đấm ngực dậm chân, thất sách, quá thất sách.
Không đúng a, mình cũng đã từng lấy lòng rồi a, lúc trước còn tặng cho biểu ca điểm tâm mới lạ ăn ngon nha.
Nghĩ vậy, Mẫn Ngọc Cẩm chỉ cảm thấy tâm thiệt là đau.
Lạc Thanh cũng không nghĩ tới, có chút kinh ngạc: “Bệ hạ, ta không cần, ta...”
“Không được cự tuyệt, vua không nói chơi, ngươi muốn kháng chỉ hay sao?” Tông Chính Uyên đánh gãy lời nói của Tô Lạc Thanh, tràn đầy bá đạo.
Tô Lạc Thanh, Tô Lạc Thanh đành phải tâm tình sung sướиɠ nhận lấy.
Nó nụ cười xinh đẹp: “Vậy cảm ơn bệ hạ, bệ hạ thật tốt.”
Mẫn Ngọc Cẩm: “...”
Tô Lạc Thanh ngươi đúng thật không phải người, trợn mắt nói dối.
Bản công tử lớn như vậy là một người bị hại còn đang đứng ở đây đây nè, hoàng đế biểu ca như thế nào đã thành người tốt rồi.
Quá là tức.
Không nhịn nổi!
Xoay người, phanh một tiếng, mạnh mẽ đem cửa đóng lại.
Cậu ấy sợ nếu tiếp tục xem nữa, cậu ấy sẽ nhịn không được dĩ hạ phạm thượng mất.
Lạc Thanh quay đầu lại, Tông Chính Uyên trực tiếp lôi kéo cậu rời đi, thanh âm lãnh đạm: “Không cần quản cái tên đó, cậy sủng mà kiêu.”
Trong của Mẫn Ngọc Cẩm thiếu chút nữa hộc máu.
Rốt cuộc là ai cậy sủng mà kiêu.
Hoàng đế biểu ca huynh như thế nào lại không biết xấu hổ mà nói ra?
Cậu nếu mà có một ngày đại bất kính, làm ra chuyện khi quân, vậy tuyệt đối là do hai người kia.
Lạc Thanh còn có chút băn khoăn, do dự nói: “Như vậy được không, Ngọc Cẩm cậu ây chịu được sao?”
“Không có việc gì, trẫm đưa ngươi về nhà, quá muộn, không an toàn.” Tông Chính Uyên hoàn toàn không để trong lòng, Mẫn Ngọc Cẩm chịu không nổi sẽ tự nghĩ cách.
Mẫn Ngọc Cẩm: “...”
Lo lắng cho Tô Lạc Thanh, lại không lo lắng cho cậu ấy?
Cậu không chịu nổi cái ủy khuất này.
Đột nhiên xoay người, mở cửa, bước nhanh về phía hai người.
Tác giả có lời muốn nói: Mẫn Ngọc Cẩm: Sớm hay muộn cũng có ngày ta muốn tạo phản (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bạo - Tông Chính Uyên - quân: Thật vậy sao? Làm nhanh lên, trẫm còn muốn đi chơi cùng với Lạc Thanh đây.
Mẫn Ngọc Cẩm:... Oa một tiếng khóc thật lớn o(╥﹏╥)o