Gậy thịt mềm nhũn lại dựng thẳng lên. Hắn không vội buông hai bầu vυ' nàng ra mà nhìn thiếu nữ bị dịch vấy bẩn, thỏa thích tưởng tượng dáng vẻ nàng hầu hạ dưới người, sau đó lại bắt đầu dùng hai bầu vυ' bao lấy gậy thịt.
Cảm giác mềm mại khiến hắn sướиɠ vô cùng. Nhưng tư thế này khiến hắn không hỏi hơi tiếc nuối.
Chỉ tiếc là thời cơ lẫn hoàn cảnh không hợp. Mỹ nhân như vậy, hắn rất muốn mang về ma giới, nhốt trong cung để ngày đêm hưởng thụ hương vị của nàng.
Làm đi làm lại bốn năm lần, mị dược giải gần như hết.
Minh Uyên thở hắt ra, xoay người xuống giường, sau đó lại hôn lên ấn đường nàng một cái, ghim ma khí vào bên trong làm kí hiệu rồi gỡ kết giới, ẩn mình vào bóng đêm mờ ảo.
"Thật sự rời đi như thế hả?" Sư tỷ đứng trong phòng khách trống rỗng, tự nói một mình.
Lúc các nàng ấy tỉnh lại, nam tử xa lạ trọng thương đã không thấy đâu. Các nàng ấy tìm một vòng quanh Thần Y Cốc cũng không thấy hắn.
Cũng không biết tại sao, mặc dù lý trí vẫn lo lắng cho thương thế của hắn nhưng sư tỷ vẫn lặng lẽ thở phào.
Không bằng cách này thì cách khác, đi rồi là được, ít ra các nàng ấy không cần phải khó xử là được.
Trên trời vọng lại tiếng vỗ cánh của bồ câu đưa thư. Sư tỷ đến lấy thư trên bồ câu, không lâu sau, Dao Châu cầm chổi trúc đến quét dọn sân.
Nàng vừa tự hỏi nam tử xa lạ đi đâu, lo lắng cho thương thế của hắn, vừa khó chịu xoa ngực.
Sáng nay ngủ dậy nàng thấy ngực hơi đau nhức, đầu cũng đau.
Có lẽ là do hôm qua ngủ không đúng tư thế, hay là bị cảm lạnh rồi?
"Dao Châu, Dao Châu!"
"Hơ, muội đây, sao thế sư tỷ?"
Dao Châu nghe thấy thì đi đến chính viện, thấy sư tỷ cầm mấy bức thư, lo lo lắng lắng.
"Sư phụ và đại sư huynh gặp chút chuyện ở Vũ Châu nên nhờ ta qua đó một chuyến."
Dao Châu hiểu chuyện gật đầu: "Sư tỷ mau đi đi, trong Cốc còn muội mà."
Sư tỷ lắc đầu: "Muội cũng phải lên đường. Trong kinh truyền tin, thế tử phát bệnh hai lần, thuốc không đủ dùng. Muội mau chóng cầm dược liệu trở về kinh thành đi."
Dao Châu ngẩn người, chổi trúc rơi bốp xuống đất.
...
Lúc tia nắng đầu tiên khi mặt trời mọc chiếc lên con đường vào kinh thành, xe ngựa đỏ rực của Yến Vương Phủ chậm rãi đi vào trong thành, dừng trước cửa vương phủ.
Người trong kinh thấy chiếc xe đỏ rực này xuất hiện là biết quận chúa Dao Châu đã hồi kinh.