Chương 3: Tuyệt phẩm soái ca
Asagi đang thả hồn suy nghĩ nên dùng số tiền này như thế nào thì bất chợt lão nhân lên tiếng phá tan mộng tưởng của nó:“Cô nương, chủ tử của ta có lời mời”.
“Chủ tử của ngươi ? Mời ta?”
-“Ân, chủ tử nói muốn được diện kiến cô nương”.
“Vậy làm phiền ngươi dẫn đường”.
Asagi theo lão nhân lên lầu, hắn đưa nó vào một căn phòng tuy đơn sơ nhưng lại cho nó cảm giác thanh tao và quý phái, có lẽ một phần là do mùi trầm hương thoang thoảng lượn lờ quanh căn phòng và cũng có lẽ là do nam nhân đang ngồi trước mặt khiến căn phòng này toát lên vè trang nghiêm hiếm thấy. Hắn một thân bạch y, mái tóc đen nhánh phủ dài tới eo, đôi mắt tinh anh nhưng không kém phần ma mị, một đôi mắt đầy ma lực đủ để lôi cuốn hàng ngàn nữ nhân trong thiên hạ, sống mũi cao, đôi môi đỏ thẳm càng làm tôn lên vẻ đẹp bí ẩn đầy yêu lực của hắn. Đứng là một tuyệt phẩm soái ca. Asagi nhìn hắn đánh giá sau đó mở lời:
“Ta là người đã giải được câu đố của các hạ, chẳng hay các hạ muốn gặp ta là có chuyện gì chỉ giáo?”
” Tên của ngươi?” Nam nhân nghe vậy, lập tức nhướng mày, cao ngạo hỏi.
Lời vừa dứt, Asagi không khỏi có phần cao hứng, đủ lạnh lùng, ta thích.
“Tên ta chỉ có một chữ, Lam! Hơn nữa câu đố của ngươi có phần không công bằng với bọn họ, dù sao theo lời của lão nhân kia, loài hoa ấy chỉ mọc ở chỗ của ngươi, sao có thể đem ra đố?”
“Trên đời này vốn không có hai chữ công bằng”.
Asagi lại một lần nữa ngẩn người, khóe miệng trong vô thức co giật, tuy không muốn thừa nhận nhưng lời hắn nói quả thật không sai. Khẽ nhíu mày, nó lại tiếp tục nói:
” Còn một điều nữa, thanh âm của ngươi tuyệt đối không phải là người của Long Thịnh Hoàng Triều, cũng không biết ngươi vô tình hay hữu ý chỉ thành thật khuyên ngươi một câu, làm người chớ có tham lam bằng không trời chu đất diệt”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt nam nhân thoáng biến sắc nhưng rất nhanh chóng liền biến mất, thay vào đó là một thanh âm rất đỗi lạnh lùng.
-” Lam cô nương, ta nghĩ cô nương đã suy nghĩ quá nhiều rồi, ta chẳng qua nghe đồn nhân sĩ của Long Thịnh Hoàng Triều rất có tài cho nên muốn thử thách bọn họ mà thôi.”
Asagi nhướng mày, thu hết biểu hiện của người trước mặt, sau đó bật cười.
“Hi vọng là thế”.
“Ta…”
Hắn định mở miệng nói một câu gì đó thì bỗng có tiếng chân dồn dập vang lên, cánh cửa căn phòng được mở ra, một nữ nhân xinh đẹp bước vào, nàng ta chạy đến nhào vào lòng của hắn.
” Gia, thϊếp nhớ chàng”.
“Chẳng phải đã nói là ta đang bận hay sao, nàng không được phép vào đây.”
” Hừ, chàng nói chàng bận, vậy nàng ta là ai.? Có phải là nữ nhân mới của chàng không ?”
Nữ tử giương đôi mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm hắn giọng nói nghẹn ngào mang theo thập phần ủy khuất
Asagi mở to đôi mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn kết hợp thân hình quyến rũ, nếu nàng ta mà ở thời đại của nó chắc sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng, diễn xuất sinh động thế kia cơ mà.
“Xem ra các hạ phải bồi thường tổn thất cho vị cô nương xinh đẹp này rồi, có lẽ ta nên đi, ko làm phiền hai người hàn huyên”.
-“A, cô nương đi sao, thật xin lỗi, ta không cố ý làm phiền ngươi và chàng”. Nữ tử kia nghe vậy lập tức bày ra một bộ dáng khó xử, thế nhưng đôi mắt nàng ta lại tràn ngập ý cười.
Nó mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt trong lòng thầm rủa: Cáo già cứ thích đội lốt nai tơ, rõ ràng là cố ý thế mà cứ tỏ ra vô tội.
" Vị cô nương này, rất biết cách diễn trò a” Asagi đưa tay lên miệng, cười duyên một cái.
“Gì chứ, diễn trò, ta ư? Ngươi, ngươi thật to gan, dám …” Nữ tử bởi vì tức giận mà khuôn mặt trở nên đỏ ứng, toan nói gì đó nhưng đã bị nam nhân trước mặt nhanh chóng chặn lại.
“Ra ngoài!” Ngữ khí ngoan độc của nam nhân vang lên khiến Linh Nhi không khỏi giật mình, nàng biết vừa rồi đã chọc giận hắn, không còn cách nào khác đành phải hậm hực mà đi ra ngoài.
Khi bước ngang qua người Asagi, nàng ta bất bình buông ra một câu.
“Hừ, con hồ ly kia, hãy đợi đấy”
Vừa đi được vài bước, Linh Nhi liền cảm thấy một trận đau buốt ở cổ, nhìn lại thì phát hiện chiếc cổ trắng ngần của bản thân rướm đầy máu tươi, bản thân trong vô thức sợ hãi mà hét lên.
” Aaaaaaaaaaa”.
“Hừm, hồ ly? Từ trước đến nay phàm là kẻ nào dám gọi ta như thế đều không có kết cục tốt đẹp, xem ra hôm nay ngươi chán sống rồi” Asagi liếc mắt nhìn những giọt máu tươi đang thay nhau rỉ máu trên chiếc cổ xinh đẹp, đôi mắt ánh lên những cái nhìn hoang dã đầy kiêu ngạo.
” Gia, cứu thần thϊếp…” Linh Nhi hoảng hốt, nhìn máu tươi thấm ướt xiêm y của bản thân, gương mặt trắng bệch không huyết sắc, hiện tại nàng chỉ còn một ý nghĩ trong đâu đó chính là cầu cứu hắn.
Nam tử kia trước sau như một vẫn thong dong tự tại hớp một ngụm trà, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
” Tha cho nàng đi thôi, tờ ngân phiếu một ngàn lượng này coi như là bồi thường vì Linh Nhi đã nói những lời không hay”.
Asagi đưa tay lên vuốt cằm, sau đó tiến lại gần nhận lấy tờ ngân phiếu một ngàn lượng. tiếu như phi tiếu nói.
“Quả nhiên không hổ là hoàng đế của Vô Ngân Quốc, một câu nói của ái phi liền chi ra một ngàn lượng, không tồi”
Dứt lời, thần sắc của nam nhân trở nên nghiêm trọng, lạnh lùng hỏi.
” Làm sao nàng biết?”.
” Có một loại người từ khi sinh ra đã mang trong mình dòng máu đế vương, dù có đi đâu, làm gì, dù cho ngoại hình có thay đổi thì cái cốt cách cao quý ấy vĩnh viễn không thể mất đi, hơn nữa chiếc nhẫn mà ngươi đang đeo là Linh chi huyết nhẫn, vật tượng trưng cho quyền lực của Vô Ngân hoàng đế.” Asagi nhướng mày trả lời, từ khi còn nhỏ, nó đã được papa dạy tất cả những điều cần thiết về thế giới cổ đại, trong đó bao gồm lịch sử hình thành của các quốc gia, Vô Ngân Quốc là một trong năm vương quốc mạnh mẽ nhất ở cổ đại, dĩ nhiên papa không thể không dạy cho nó.
“Khá khen cho một tiểu cô nương, nàng có thể nhận ra thân phận của ta chỉ bằng một cái nhìn, quả là không đơn giản”.
“Bệ hạ người quá khen rồi, ta rất đơn giản chỉ là người không đủ thông minh để che giấu mà thôi”.
Lời vừa nói ra, Asagi có chút chột dạ, dù sao nam nhân này cả người tản mác ra một loại không khí nguy hiểm, tốt nhất vẫn nên chuồn đi càng sớm càng tốt.
” Haha, ta nhớ ra mình có rất nhiều chuyện phải làm, tiền thưởng cũng đã lấy được rồi, bảo trọng a”. Asagi nói xong liền dùng khinh công từ trên cửa sổ bay xuống đất, hòa lẫn với đám đông trong kinh thành.
Vô Ngân hoàng đế nhìn bóng lưng nàng rời đi, sau đó liếc mắt nhìn lão nhân bên cạnh, thấp giọng phân phó.
” Đi điều tra”
” Ân, vậy còn vết thương của Linh phi?”
” Tùy ngươi bài trí” Vô Ngân hoàng đế băng lãnh trả lời
” Ân, nô tài đã hiểu” Lão nhân cung kính trả lời
Nghe vậy, nữ tử biến sắc, thân thể bởi vì mất nhiều máu mà trở nên vô lực, yếu ớt nói.
” Gia “.
Đáp lại nàng là ánh mắt lạnh lẽo như gió mùa đông, một khắc này nàng liền biết cả đời của nàng xem như xong rồi.