Những Năm Tháng Tôi Nhảy Qua Nhảy Lại Ở Hai Giới Âm Dương

Chương 53

Sau khi những người đó rời đi, Tuân Lan lại mở cửa sổ ra cho thông gió.

Kỳ Niên ngồi trên giường, ánh mắt bình tĩnh lướt acc clone của Tuân Lan trên Weibo, sau khi Tuân Lan quay người, anh đột nhiên nói: "Lúc dì mất đã để lại tất cả tài sản cho tôi, cô ta muốn chia tài sản của dì, nhưng cô ta và dì không phải cùng một mẹ."

Người cô út kia cũng không lớn tuổi lắm, mới khoảng ngoài ba mươi, mà khi dì Kỳ mất đã hơn sáu mươi tuổi, hai người cách nhau ước chừng hơn ba mươi tuổi, nên quả thực dẫu thế nào cũng khó có khả năng là cùng một mẹ sinh ra.

Và sau khi dì Kỳ qua đời thì được chôn cất ở nước Pháp, xét từ việc bà không muốn lá rụng về cội này, thái độ của bà đối với nhà họ Trình, là không thích.

Bà cô út đó không có lợi thì không dậy sớm, rồi lại cố tình bao bọc lòng tham của mình dưới lớp tình thân, còn bọc chẳng cẩn thận gì như sợ người khác không nhìn ra mục đích vốn có của cô ta vậy, Kỳ Niên mà quan tâm đến cô ta mới là lạ.

Nhận thấy biểu cảm của Kỳ Niên có chút không tốt, Tuân Lan bảo Kỳ Niên ngủ trưa một giấc rồi cậu ôm Tiểu Hoa rời đi.

Khi đi xuống lầu, tình cờ nhìn thấy Lưu Phi đi lên với vẻ mặt bí xị, Tuân Lan nói với hắn là Kỳ Niên đã ngủ rồi.

"Ồ, vậy tôi không đi lên quấy rầy cậu ấy." Lưu Phi xoay người đi xuống lầu cùng Tuân Lan.

Tuân Lan bâng quơ hỏi: "Trước đây người cô út kia cũng luôn mắng chửi Kỳ Niên như thế à?"

Lưu Phi nói: "Vừa rồi cậu cũng nghe thấy hả?"

Tuân Lan gật đầu.

Lưu Phi lập tức nói một cách chán ghét: "Đương nhiên từng mắng, mấy năm tôi và A Niên về nước này cũng đã gặp phải tình huống như thế vài lần rồi."

Lưu Phi nói hắn quen biết Kỳ Niên khi hắn mới đến Pháp năm 14 tuổi, hai người bằng tuổi nhau, lúc đó Kỳ Niên đã bị bệnh, mặc dù khi ấy đang trong giai đoạn chuyển biến tốt, nhưng nguyên nhân của căn bệnh đều không tránh khỏi liên quan đến người nhà của anh.

"Dù sao người nhà họ Trình chẳng một ai là hạng tốt cả." Lưu Phi kết luận như thế.

Ánh mắt Tuân Lan lạnh lùng, từ lời nói và hành động của cô út nhà họ Trình đã có thể nhìn ra tác phong của nhà họ Trình rồi.

Một gia đình có thể nuôi một đứa trẻ bình thường đến thành mắc bệnh tâm lý từ nhỏ thì chắc chắn nguyên nhân không phải do tâm lý của chính đứa trẻ yếu ớt.

Sau một ngày nghỉ ngơi, Tuân Lan sẽ không có kỳ nghỉ nào trong tháng tới.

Lôi Tuấn xếp thêm hai vệ sĩ cho Tuân Lan, cũng đổi sang một chiếc xe lớn hơn chút, quen cửa quen nẻo mà đến biệt thự Vân Sơn đón Tuân Lan.

Tuân Lan tạm biệt với Tiểu Hoa rất không muốn xa cậu, sau khi lên xe thì đăng một Weibo bằng acc phụ.

—— [ Sếp Lan của cưng: Một ngày mới đã bắt đầu, buổi sáng tốt lành, người bán mình cho tư bản. ]

Bức ảnh kèm theo là bóng lưng ngốc nghếch của Tiểu Hoa đang lấy đà nhảy lên để vồ lấy món đồ chơi chuột nhỏ.

Quần chúng hít mèo online nhanh chóng lao tới hít mèo, Tuân Lan làm mới trang thông báo, phía trên hiện lên một tin nhắn: [ Chú của Tiểu Hoa nhấn like bài Weibo của bạn. ]

Hôm qua Tuân Lan không chú ý, hôm nay sau khi kéo xuống một lúc mới phát hiện hôm qua Kỳ Niên rảnh rỗi đã nhấn like gần hết tất cả bài viết trên acc Weibo phụ của cậu rồi.

Tuân Lan trở tay like cho cái acc của người điên cuồng nhấn like này, sau đó gửi một tin nhắn qua: [ Ít lướt Weibo đi, nghỉ ngơi nhiều vào. ]

[ Chú của Tiểu Hoa: Được. ]

Tuân Lan cất điện thoại đi, Lôi Tuấn đưa tờ biểu lịch trình sang, "Mười ngày tới sẽ là các hạng quay phim chụp hình và hoạt động offline, sau đó thảo luận kịch bản* cùng đoàn phim."

* Vây đọc - (围读) là giai đoạn chuyển thể của đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất, trong quá trình thảo luận kịch bản, họ sẽ trao đổi ý kiến

và đưa ra những gợi ý trong phạm vi nhân vật của mình, đồng thời đưa ra lời khuyên về cách chuyển thể các cảnh trong kịch bản.

Tuân Lan nhận một bộ phim huyền nghi, dài hơn mười tập, trong phim cậu đóng vai phản diện, gần đây những lúc rảnh rỗi sau khi bận rộn đều dùng để nghiên cứu nhân vật này.

Đây không phải là một nhân vật chính diện, nhưng rất có tính thử thách, Tuân Lan không muốn giới hạn mình trong những một bộ phim ngôn tình thần tượng, nếu đã quyết định chăm chỉ kiếm tiền, nên phần công việc diễn viên này đương nhiên phải làm tốt hơn, cậu cảm thấy thử sức với các loại vai khác nhau mới sẽ giúp cải thiện kỹ năng diễn xuất.

Tuân Lan nhận lấy bảng lịch trình lật xem, "Đã xác định nam chính chưa ạ?"

"Xác định rồi..." Lôi Tuấn nói, "Tên Tưởng Nguyên Khải, idol nam xuất thân từ show tài năng bốn năm trước, mấy năm qua đang dần chuyển hình, có tài năng diễn xuất, nghe nói tính tình cũng khá tốt, chắc là khá gần gũi."

Trên thực tế ở trong giới này, hoặc là người có gia thế cực khủng, hoặc là EQ quá thấp, nếu không ít nhất nhìn từ mặt ngoài thì mỗi người đều là dáng vẻ tốt tính.

Tuân Lan ừ một tiếng, tốt nhất là thế, cậu cũng không muốn khi đóng phim luôn không được yên thân mà không thể không đi xử lý một số kẻ gây rối.

Địa điểm thảo luận kịch bản của đoàn làm phim là trong khách sạn do đoàn phim sắp đặt, khi Tuân Lan đến thì trong phòng đọc kịch bản đã có vài người ngồi, ngoài hai biên kịch thì còn có một số diễn viên phụ.

Tuân Lan lần lượt chào hỏi bọn họ, khi đến lượt một diễn viên nữ cuối cùng, đối phương tự giới thiệu: "Chào cậu, tôi tên Hứa Lộ."

Hứa Lộ có chút lạnh lùng, cô ngồi ở vị trí cuối, tách biệt rõ ràng với những người khác ở đây.

Hứa Lộ này vừa hay Tuân Lan có chút ấn tượng.

Cậu không biết rõ lắm Hứa Lộ từng đóng bộ phim truyền hình gì, sở dĩ biết Hứa Lộ này là vì trước đó có một tay săn ảnh đã tung tin tức trên Weibo, nói rằng Hứa Lộ đã quyến rũ đạo diễn trong bộ phim trước, bị vợ của đạo diễn biết chuyện mà chạy đến đoàn phim tát cô ấy một bạt tay.

Lúc ấy paparazzi còn tung ra một đoạn video ghi lại cảnh Hứa Lộ che mặt bỏ đi sau khi bị tát.

Video đó khi ấy được chuyển lên trang chủ acc clone của Tuân Lan, cậu bèn thuận tiện xem thử. Nhớ rõ dưới Weibo đó lúc ấy có rất nhiều người đứng ra phổ cập thông tin những chuyện ghê tởm mà Hứa Lộ đã làm, chẳng hạn như từng được ai bao nuôi, cướp bạn trai của ai, rồi từng nɠɵạı ŧìиɧ với ai, v.v.

Những bình luận đó Tuân Lan nhìn một cái rồi lướt qua luôn.

Video không có tiếng, không có nguyên nhân kết quả; bài phốt không có bằng chứng thiết thực, có thể tùy ý bịa đặt.

Cậu thường không tin mấy điều này.

Tuân Lan cũng tự mình chọn một chỗ ngồi xuống, tiếp đó lại có thêm hai diễn viên tới, nam chính Tưởng Nguyên Khải cũng theo sau đạo diễn đi vào cùng.

Tuân Lan đứng dậy chào hỏi bọn họ.

Người trong giới giải trí nói chung đều đẹp, trên người Tưởng Nguyên Khải có kiểu khí chất ấm áp, hắn ta bắt tay với Tuân Lan, thuận đà ngồi xuống bên cạnh cậu luôn, nói đùa: "Sao cậu lại muốn nhận vai phản diện này thế? Gương mặt cậu thật ra không giống người diễn phản diện lắm."

Tuân Lan mỉm cười nói: "Chỉ muốn thử chút thôi."

"Có cơ hội tôi cũng muốn thử đóng vai phản diện, nghe nói cảm giác rất tuyệt." Tưởng Nguyên Khải nói.

Trong lúc nói chuyện với nhau, một diễn viên cuối cùng cũng đến, chính là nữ chính của đoàn phim, Dung Tư Tư.

Dung Tư Tư chào hỏi mọi người với vẻ mặt xin lỗi, "Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe." Quay đầu nhìn thấy Tưởng Nguyên Khải thì nụ cười càng tươi, "Anh Khải, anh đến sớm lắm ạ."

Tưởng Nguyên Khải mỉm cười: "Chỉ đến sớm một chút thôi."

Hai người trông rất thân thiết, bên phải Tưởng Nguyên Khải vẫn còn một chỗ trống, Dung Tư Tư đi thẳng tới, định ngồi xuống bên cạnh Tưởng Nguyên Khải.

Khi đi ngang qua Tuân Lan, Tuân Lan hơi nghiêng người về phía trước, né nữ quỷ đi theo phía sau cô ta.

Đúng vậy, Dung Tư Tư dẫn theo "pet cưng" cùng tới.

Khuôn mặt tái nhợt của nữ quỷ còn vương nét non nớt, khi chết không lớn tuổi lắm, trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, trên người mặc đồng phục học sinh, còn là một học sinh cấp ba.

Khi cô đi ngang qua Tuân Lan, nhìn thấy hành động né tránh rõ ràng của Tuân Lan thì không khỏi liếc nhìn sang cậu, biểu cảm của Tuân Lan cũng không có tẹo thay đổi nào.

Mọi người đã đến đông đủ, đạo diễn ra hiệu bắt đầu đọc kịch bản. Tuân Lan chuyên tâm vào kịch bản, nhưng vì ngồi bên cạnh Tưởng Nguyên Khải, Tuân Lan có để ý thấy hắn ta liếc nhìn Hứa Lộ bên kia mấy lần.

Buổi thảo luận kịch bản kéo dài ba ngày và kết thúc vào buổi chiều của ngày cuối cùng. Bây giờ tất cả các nhân viên đều đã vào đoàn, ngày may sẽ khởi quay, đạo diễn ra hiệu buổi tối mọi người cùng nhau dùng bữa cơm.

Mọi người đều đồng ý.

Địa điểm ăn cơm là ngay trong khách sạn này, buổi tối khi Tuân Lan đến phòng riêng, Hứa Lộ vẫn đến sớm hơn cậu như trước. Hôm nay khi Tuân Lan đến thì nhìn thấy có một nam biên kịch ngồi bên cạnh Hứa Lộ đang nói chuyện với cô.

Nhưng Hứa Lộ không có hứng thú nói chuyện, không phải lắc đầu thì là phớt lờ, thấy Tuân Lan đến, biên kịch nọ nhanh chóng đứng dậy với vẻ mặt ngượng ngùng rồi ngồi sang bên kia.

Sau ba ngày cùng thảo luận kịch bản, Tuân Lan nhìn ra những người khác đều khá xa cách Hứa Lộ. Danh tiếng của Hứa Lộ không tốt lắm, những người khác có chút đề phòng với Hứa Lộ, Tuân Lan cảm thấy cũng rất bình thường, nhưng đối với bản thân Hứa Lộ, nói cô bị đề phòng thì chi bằng nói cô chủ động cách ly bản thân với người khác.

Cô không chủ động hòa nhập, cô cũng từ chối lời mời thiện ý của người khác, thực sự trông giống như một nhân viên nghiêm túc trong giới giải trí, hoàn toàn không có ý tưởng phát triển các mối quan hệ khi quay phim như các diễn viên khác.

So với cô, Dung Tư Tư và Tưởng Nguyên Khải thì thuận lợi mọi bề hơn nhiều.

Mấy ngày qua, hễ Tuân Lan ngồi ở đâu là Tưởng Nguyên Khải sẽ luôn ngồi cạnh cậu ở đó, hôm nay cũng không ngoại lệ. Bởi vì Tưởng Nguyên Khải nên Dung Tư Tư cũng tỏ ra rất thân thiện với Tuân Lan.

Trong lòng Tuân Lan đều thờ ơ với hai người.

Trong ba ngày qua, nữ quỷ nọ không phải lúc nào cũng luôn đi theo phía sau Dung Tư Tư, có đôi khi cô ấy sẽ chủ động đi theo bên cạnh Tưởng Nguyên Khải. Điều này khiến cho Tuân Lan cảm thấy dường như cái chết của nữ quỷ không chỉ có liên quan đến Dung Tư Tư, mà dường như Tưởng Nguyên Khải cũng có liên quan.

Bây giờ Kỳ Niên không ở bên cạnh, Tuân Lan hy vọng hai người này đừng khiến cậu thấy không vui, nếu không đến lúc đó sẽ không có ai giúp cậu nói chuyện với nữ quỷ, cậu còn phải tự trích thời gian.

Haiz, ấy mà cậu có hơi nhớ Kỳ Niên, quả nhiên đã dùng đối phương như người công cụ quen rồi...

Sau khoảng 20 phút, mọi người đến đông đủ, người phục vụ bắt đầu lên món.

Trên bàn ăn, Tuân Lan nói mình bị dị ứng không uống rượu được, sau khi đẩy vài lần thì không ai thuyết phục cậu nữa. Nhưng về phía Hứa Lộ lại bị mấy người đàn ông mời rượu.

Cô cũng từ chối vài lần, nhưng những người đó vẫn không bỏ cuộc, tên biên kịch đã nói chuyện với Hứa Lộ trước đó thuyết phục đặc biệt quyết liệt, bô bô rằng Hứa Lộ không uống chính là không nể mặt XX.

Hứa Lộ chỉ là một pháo hôi trong bộ phim này, mấy ngày cô đến đây này đều không có mặt người đại diện, bên cạnh thậm chí còn không có một trợ lý. Ở đây cô thấp cổ bé họng, không thể rời đi không nể nang gì, chỉ có thể uống hết ly này đến ly khác.

Tuân Lan nhìn mà không khỏi cau mày.

Tưởng Nguyên Khải cũng có chút lo lắng, khuyên nhủ vài câu, nhưng những người khác không nghe.

Dung Tư Tư nói với hai người họ: "Yên tâm đi, tửu lượng của Hứa Lộ tốt lắm, nếu cô ta thật sự không muốn uống thì mọi người cũng không ép được đâu."

Cô ta vừa nói xong thì đã nghe thấy đạo diễn ở đằng kia nhắc nhở: "Cỡ vậy là được rồi, thích uống như thế thì tự qua một bên mà uống."

Những người vây quanh Hứa Lộ chậm rãi tản ra.

Ngoại trừ sắc mặt tái nhợt hơn chút, biểu cảm của Hứa Lộ vẫn khá bình thường.

Tuân Lan ăn xong thì đi vào toilet một chuyến, lúc đi ra thì tình cờ thấy Hứa Lộ một tay đỡ tường, tay kia che đầu đi về hướng này. Tuân Lan nghe thấy tiếng mở cửa phòng, nam biên kịch chuốc rượu cho Hứa Lộ vừa nãy mở cửa bước ra, vừa lộ ra nửa mình, nhìn thấy Tuân Lan thì lập tức rụt về.

Ánh mắt Tuân Lan trở nên lạnh lùng.

Hứa Lộ đã ngồi xổm trên mặt đất, Tuân Lan đi tới, nói: "Chị Hứa, chị vẫn ổn chứ?"

"Tôi không sao..." Giọng Hứa Lộ lạnh lùng, cô đỡ tường đứng dậy, nhưng đi được hai bước thì hơi chao đảo.

Tuân Lan vội vàng đưa tay ra đỡ cô.

"Cút ngay, đừng chạm vào tôi!" Hứa Lộ đẩy cậu ra, trong tay đột nhiên có thêm một con dao nhỏ, cười khẩy nói, "Gã đàn ông cuối cùng muốn chạm vào tôi, suýt chút bị tôi cắn đứt lỗ tai, cậu cũng muốn thử cảm giác đó à?"

Tuân Lan lùi lại một bước, nói: "Vậy tôi gọi một nhân viên phục vụ nữ đến đưa chị về phòng."

Lần này, Tuân Lan không cho Hứa Lộ từ chối, cậu gọi nhân viên phục vụ nữ đến đưa Hứa Lộ trở về phòng, cũng bảo Tiểu Chu đi theo phía sau, đảm bảo Hứa Lộ trở về phòng an toàn thì hẵng quay lại.

Sau khi Tuân Lan trở lại phòng ăn, sau khi nói với đạo diễn một tiếng rằng Hứa Lộ say và cậu đã bảo người phục vụ đưa cô trở lại phòng, đạo diễn nhìn cậu một chút, gật đầu, không nói gì.

Tuân Lan trở lại chỗ ngồi của mình vừa ngồi xuống, Dung Tư Tư liền nghiêng người tới nói: "Vậy mà cậu đi lo cho cô ta à?"

Tuân Lan cười gật đầu.

Tưởng Nguyên Khải nói: "Hứa Lộ bị rót rất nhiều rượu, để cô ấy một mình trở về phòng cũng không an toàn, Tuân Lan làm đúng lắm."

Dung Tư Tư muốn nói lại thôi nhìn hai người họ, nói: "Tôi cũng không cố ý nói xấu người ta, Hứa Lộ người này không đơn giản như bề ngoài đâu. Cách đây không lâu, hai người có nghe chuyện cô ta quyến rũ đạo diễn, xong bị vợ chính thất của người ta chạy đến đoàn phim cho bạt tay chưa? Biết đâu người ta chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi đã có cả đống người đến quan tâm đến cô ta đấy."

Tuân Lan hỏi: "Cô tận mắt nhìn thấy Hứa Lộ quyến rũ đạo diễn à?"

"Vậy thì không có..." Dung Tư Tư nói, "Nhưng video đã bùng nổ khắp mạng rồi —"

"Thế không thể tin được...", Tuân Lan nghiêm túc lắc đầu, "Trước đây tôi đã từng chịu thiệt như vậy rồi, nói tôi bắt nạt trợ lý cũ, nhưng rốt cuộc video đó thế nào, hai người cũng biết đúng không?"

Dung Tư Tư cứng họng, mặt hơi đỏ lên, "Vậy nếu Hứa Lộ bị bôi nhọ giống như cậu thì tại sao cô ta không đứng ra làm rõ."

"Có lẽ vẫn chưa đến lúc thôi." Tuân Lan nói.

Khi nữ quỷ lộ ra vẻ mặt căm hận đối với Dung Tư Tư, Tuân Lan nghĩ cho dù Dung Tư Tư nói gì đi nữa thì cậu cũng cần phải xem nhẹ trước tiên. Cậu cũng không phải thiên vị Hứa Lộ, ngoại hình của Hứa Lộ quả thực rất xuất chúng, nhưng nếu dùng điều này để phán đoán nhân phẩm của cô thì sẽ không công bằng.

Biết bao nhiêu người đàn ông ở đây đã lộ ra ánh mắt khinh thường, cử chỉ bừa bãi khi nhìn thấy gương mặt kia của Hứa Lộ. Cho dù Hứa Lộ thật sự đúng như Dung Tư Tư nói, đó cũng không phải là nguyên nhân bọn họ có thể làm như vậy, coi như Hứa Lộ có lỗi, vậy những hành động ghê tởm đó của bọn họ là có lý chắc.

"Chưa đến lúc? Tôi thấy là bản thân cô ta vốn đã không trong sạch rồi, nên tự nhiên không có cách nào thanh minh." Dung Tư Tư vẫn còn đang nói, bởi vì vừa rồi bị Tuân Lan chặn họng, lúc này trong mắt cô ta chứa vẻ tức giận, dường như cũng không vừa mắt Tuân Lan, "Mấy tên đàn ông các người, toàn thích phụ nữ như vậy, chỉ biết nhìn mặt."

Tưởng Nguyên Khải nhỏ giọng khuyên nhủ vài câu: "Được rồi Tư Tư, đừng nói nữa."

Tuân Lan không muốn nói với cô ta nữa.

Ngày hôm sau, đoàn phim liền định tạo hình nhân vật và khởi quay.

Ảnh tạo hình của bộ phim này sẽ được đăng trên Weibo vào tối hôm đó, Tuân Lan canh Weibo, chuẩn bị đến giờ sẽ share Weibo của đoàn phim để tiếp thị.

Cậu vào acc clone trước, dưới tiếng kêu rên chờ mong của các sen online đã đăng một vài ảnh của Tiểu Hoa trong kho ảnh.

[ Tiểu Hoa đáng yêu quá chừng, nhưng chỉ có mình tôi mỗi lần đều không kiềm được nhìn chằm chằm nhà sếp Lan rất lâu ư? ]

[ Bạn không cô đơn, sếp Lan quả là đại gia mà. ]

[ Thực sự muốn biết cảm giác trở thành mèo của nhà giàu là như thế nào ghê á. ]

Những bình luận hít mèo dần đi lệch, chuyển sang thảo luận bối cảnh phía sau Tiểu Hoa. Tuân Lan nghĩ thầm bây giờ cậu mà tính là đại gia gì chứ, nhưng cũng không muốn tiết lộ tình huống thực nói đây là nhà của một người bạn, chỉ có thể mặt dày cam chịu.

Lướt qua trang thông báo, lại nhìn thấy chú của Tiểu Hoa vừa mới bấm like.

Tuân Lan like lại như thường lệ.

Ra ngoài cũng đã hơn mười ngày, Tuân Lan và Kỳ Niên không có nhiều thời gian trò chuyện lắm, thường dùng hình thức anh like tôi tôi like lại như thế để giao lưu.

Nhưng tối nay, Kỳ Niên chủ động gửi một đoạn video ngắn cho Tuân Lan.

Trong video, Kỳ Niên chậm rãi đi lại quanh phòng dưới sự trông coi của bác sĩ. Lưu Phi hẳn đang là người đứng quay phim, chỉ nghe Lưu Phi kích động đến mức nói: "A Niên đi giỏi quá, nào nào, nhìn qua đây."

Tuân Lan im lặng mỉm cười, Lưu Phi như vậy y như đang dỗ một đứa trẻ vừa mới học đi vậy.

Vẻ mặt Kỳ Niên cũng có chút bất lực, đứng tại chỗ nói: "Quay xong chưa?"

"Sắp rồi, đi thêm hai bước nữa đi." Lưu Phi nói.

Kỳ Niên phối hợp đi lên thêm hai bước, video liền kết thúc ở đây.

Tuân Lan nhìn ra được bước cuối cùng chân Kỳ Niên có chút run rẩy, hai chân vẫn không có sức gì, nhưng cũng là một tiến bộ lớn.

Tuân Lan tiện tay gọi lại cho Kỳ Niên.

Điện thoại được kết nối sau vài giây, giọng nói Kỳ Niên truyền đến: "Tuân Lan..."

"Không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ." Tuân Lan hơi khách sáo.

Kỳ Niên: "Không có, tôi đang lướt qua Weibo của cậu."

"Không phải anh đã lướt xong Weibo của tôi rồi à?" Tuân Lan nói.

Gần đây lượt thích trong tài khoản Weibo phụ của cậu về cơ bản đều đến từ chú của Tiểu Hoa, Kỳ Niên thực sự rất nghị lực.

Kỳ Niên ừ một tiếng, nhưng anh không nói thật, anh là lướt super topic của Tuân Lan.

Đi theo ở bên cạnh Tuân Lan gần một năm, hai người có thể nói là ở chung sớm chiều, nhưng bây giờ chợt không thấy Tuân Lan, Kỳ Niên phát hiện dường như mình có chút không quen. Vì thế cầm điện thoại, lên Weibo, liền vô thức đi tìm tin tức về Tuân Lan.

Anh biết bây giờ Tuân Lan bận rộn như thế nào, có đôi khi bận đến nỗi cũng không rảnh ăn cơm, thường xuyên tan làm muộn, không đúng giờ, ban ngày khi rảnh thì sẽ nghỉ ngơi nên không thể quấy rầy cậu. Anh cũng đang tự hỏi liệu Tuân Lan vừa vào đoàn phim có phải sẽ gặp quỷ nữa không, dù sao thì dường như hễ Tuân Lan vào đoàn phim sẽ nhìn thấy quỷ đã thành một định luận không thể sửa rồi.

Lúc này Tuân Lan chủ động gọi đến, Kỳ Niên bèn hỏi cậu: "Trong đoàn phim có nhìn thấy pet cưng không?"

"Nhìn thấy, là một học sinh." Đây xem như là bí mật của hai người họ, Tuân Lan cũng không giấu Kỳ Niên.

Kỳ Niên hiểu được tính tình không nghe khuyên bảo của Tuân Lan, dặn dò nói: "Cố gắng hết sức, đừng miễn cưỡng."

"Ừm ừm, tôi biết rồi." Tuân Lan nói.

Bây giờ Kỳ Niên đã trở lại cơ thể của mình, hẳn là không nhìn thấy quỷ được, Tuân Lan dặn Kỳ Niên chăm sóc tốt thân thể, không cần bận tâm những chuyện bên phía cậu. Cậu cũng không phải hễ nhìn thấy một con quỷ là xông xáo quan tâm, trừ khi sắp ảnh hưởng đến cậu.

Trò chuyện một lúc, Tuân Lan thấy thời gian đã gần đến nên bèn kết thúc cuộc gọi với Kỳ Niên rồi đăng nhập acc chính, đợi một phút, ảnh tạo hình nhân vật của đoàn phim xuất hiện, cậu copy paste bài viết đã chuẩn bị xong trước rồi share.

Cậu nhấn vào bài gốc xem, hầu hết đều là fans các nhà comment khống chế bình luận, bao gồm cả cậu... nhàm chán. Tuân Lan nhanh chóng kéo xuống, lướt đến phía sau, nhìn thấy trong mấy comment thảo luận về bộ phim có vài người mắng Hứa Lộ.

[ Sao ả Hứa Lộ này vẫn chưa cút thế. ]

[ Vai của Hứa Lộ lần này hình như là tiểu tam vừa lên sàn đã bị gϊếŧ rồi nhỉ. ]

[ Hứa Lộ mà cũng xứng diễn mấy nhân vật này à, nhìn dáng vẻ lẳиɠ ɭơ không biết xấu hổ của cô ta đi, phì! ]

Nhạt nhẽo… trong lòng Tuân Lan lại lần nữa hiện lên hai chữ này, tắt bình luận đi.

Cậu đang chuẩn bị chuyển sang acc phụ thì bỗng nhìn thấy trên trang đầu Weibo của mình có một bài super topic có tên Kỳ Niên, ngón tay cậu dừng một chút, tò mò nhấn vào.

Trước khi Kỳ Niên tỉnh lại, tất cả super topic của Kỳ Niên đều tràn ngập đủ loại bài Weibo cầu bình an, u buồn chán nản. Bây giờ Kỳ Niên đã tỉnh, super topic đã thay đổi thành một trời vui tưng bừng, mấy ngày nay đều là bài Weibo rút thăm trúng thưởng để ăn mừng.

Gần đây Kỳ Niên cũng siêng đăng Weibo hơn trước, chẳng hạn như video hôm nay có thể xuống đất đi lại, Kỳ Niên cũng chụp ảnh và đăng lên Weibo, các fan cảm động vô cùng, Weibo của anh cuối cùng cũng không còn vắng vẻ như trước, ngay cả Kỳ Niên cũng có sức sống hơn.

Gần đây super topic của Kỳ Niên đang bận rộn vì một việc, sắp tới sinh nhật Kỳ Niên rồi, các fan chuẩn bị làm các loại tiếp ứng vào ngày đó.

Tuân Lan thật sự không biết chuyện sinh nhật Kỳ Niên này, Lưu Phi cũng chưa từng nhắc tới. Nhanh chóng lướt vài bài Weibo, ghi nhớ ngày tháng đã nói trên đó, Tuân Lan out ra Weibo và gửi tin nhắn hỏi Lưu Phi: [ Sắp đến sinh nhật của A Niên rồi ạ? ]

Lưu Phi trả lời: [ Xem như vậy đi, nhưng haiz, A Niên không đón sinh nhật. ]

Tuân Lan nhướng mày, cũng đã lâu rồi cậu không tổ chức sinh nhật, mỗi người luôn có lý do mà...

Cậu nói: [ Tại sao ạ? ]

Lưu Phi nói: [ Sinh nhật của cậu ấy trùng với ngày giỗ của cha mẹ cậu ấy. ]

Chuyện cha mẹ Kỳ Niên qua đời, từ lâu Tuân Lan đã nghe Lưu Phi nhắc tới. Nhưng cậu cũng không tưởng tượng được ngày mất của bọn họ lại trùng hợp đến thế.

Fan hâm mộ bên ngoài đang vui vẻ chuẩn bị cho sinh nhật Kỳ Niên, nhưng họ không biết rằng đằng sau sinh nhật của Kỳ Niên lại có nguyên nhân nặng nề như vậy.

Khi Tuân Lan đang im lặng, ai ngờ Lưu Phi lại gửi tin nhắn tới: [ Cặp khốn nạn đó chết rồi cũng không cho A Niên sống yên, A Niên thật sự là xui tám kiếp mới thành con của hai người bọn họ. ]

Giọng điệu căm ghét này... Tuân Lan lập tức gạt phăng chút buồn thương trong lòng: [ Sao thế ạ? ]

Trước đó giọng điệu của Lưu Phi đã rất không tốt khi nhắc đến cha mẹ Kỳ Niên, sau khi Tuân Lan biết lý do, cuối cùng cũng không khó hiểu tại sao Lưu Phi lại như vậy.

Kỳ Niên theo dì Kỳ sang Pháp sinh sống khi anh tám tuổi, trước đó anh vẫn luôn bị mẹ mình bạo hành, cha chẳng quan tâm, người nhà họ Trình cũng rất hiếm khi can thiệp. Anh đã có vấn đề về tâm lý từ rất sớm, mãi đến khi bị dì Kỳ hiếm khi trở về nước một lần phát hiện, mới được dì Kỳ tức giận dẫn đi.

Lưu Phi gặp Kỳ Niên là ở năm Kỳ Niên 14 tuổi, sau vài năm điều trị, tình trạng của Kỳ Niên lúc đó đã đang chuyển biến tốt. Tuy nhiên vào đêm trước sinh nhật mười lăm tuổi của Kỳ Niên, mẹ anh đã gọi điện đến, than vãn khóc lóc nhận sai với dì Kỳ, nói rằng bà ta biết sai rồi, hối hận vì đã làm vậy với Kỳ Niên, bà ta mạnh mẽ yêu cầu Kỳ Niên về nước. Khi đó Kỳ Niên vẫn còn một chút kỳ vọng đối với cha mẹ, cho nên đồng ý về, nhưng không ngờ lần đi này suýt nữa đã chết dưới dao của mẹ anh.

Mẹ của Kỳ Niên cố tình gọi Kỳ Niên về chính là vì muốn cả gia đình cùng chết chung. Lúc đó, mẹ Kỳ Niên phát điên, bà cầm dao gi.ết chết cha Kỳ Niên trước, cũng đâm Kỳ Niên bị thương rồi cuối cùng tự sát.

Mặc dù cuối cùng Kỳ Niên được cứu sống, nhưng tình trạng bệnh trực tiếp tệ hơn, mấy năm điều trị trước đó lập tức công cốc.

Lưu Phi cũng kể cho Tuân Lan nghe về cảnh tượng mà dì Kỳ miêu tả năm đó.

Năm đó khi dì Kỳ đi đón Kỳ Niên, Kỳ Niên đều không nhận ra ai, vì bị thương nên cũng không đến dự đám tang. Bà cô út kia của nhà họ Trình miệng chó chẳng nói được lời hay, còn nói Kỳ Niên máu lạnh ích kỷ, cha mẹ chết rồi cũng không khóc, cha mẹ anh lúc trước không cần anh là đáng.

Lưu Phi nói, chỉ tiếc lúc đó dì Kỳ chỉ tát cô ta một cái, nếu hắn mà ở đó thì đã vả nát miệng cô ta rồi!